Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 85: Chương 45.2: Cô bỏ anh mà đi rồi




Một tia chớp khác, xen lẫn với sấm sét, xuyên qua bầu trời đêm soi sáng khuôn mặt của anh, Diệp Gia chưa từng thấy qua, ánh mắt của anh hung ác như vậy, giống như dã thú thức tỉnh.

“Nhận sai người?” Anh nghiến răng từng chữ: “Đây là lời giải thích mà em dành cho anh?”

Diệp Gia sống chết ôm lấy bộ quân phục trong tay, cúi đầu cắn cánh môi dưới đã trắng bệch.

Giờ cô mới biết, thì ra không phải lúc nào anh cũng lịch lãm, anh cũng có tính khí máu lửa, chỉ là anh đối xử với cô đặc biệt dịu dàng mà thôi.

“Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi...” Diệp Gia run bần bật như một con thỏ nhỏ sợ hãi.

Anh cần lời xin lỗi của cô ư? Có tác dụng gì?

Phó Tri Duyên cười lạnh một tiếng, tay kìm chặt cằm của cô, bóp nhẹ, ép cô hé miệng, anh đè cô lên tường, cúi người xuống, nụ hôn điên cuồng ùn ùn ập đến, cô không thở nổi, lại không thể nhúc nhích, nụ hôn của anh rất nóng, cũng rất hấp tấp.

Cơ mà, cô lại lạnh lùng như vậy, không chút phản ứng, không chút cảm xúc...

Cô quay đầu đi, sườn mặt đối nhau, anh hôn lên những giọt nước mắt mặn chát của cô.

Chua xót đến như thế.

Phó Tri Duyên đột nhiên buông tay, thả cô ra.

“Diệp Gia, anh không dễ dàng thích một người.” Giọng anh trầm thấp nói: “Nếu như hôm nay em rời khỏi chỗ này, thì về sau...sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

Anh sẽ không cho cơ hội lần thứ hai.

Diệp Gia ôm chặt bộ quân phục trong lòng, nước mắt tí tách ứa ra: “Xin lỗi Phó tiên sinh...”

Ngoại trừ câu này, cô không biết nói gì hơn với anh.

Cô xoay người rời đi, trái tim của anh trống rỗng một mảng lớn, anh dựa lưng vào tường, từ từ trượt dài ngồi phịch xuống.

Anh từng không dám nói ra sự thật vì sợ, sợ cô bỏ anh đi, trong lòng cứ ôm một tia hy vọng nghĩ rằng chỉ cần anh đối xử tốt với cô, cho dù anh không phải là Phó Tri Cận thì cô cũng sẽ...lưu luyến anh.

Nhưng sự thật thường là một cách bất ngờ như vậy, bày ra trước mặt anh một cảnh tượng máu chảy đầm đìa.

Cô...vẫn là bỏ anh mà đi rồi.

-

“Hai vụ án này không đầu mối này, căn cứ vào thủ pháp gây án, hình dạng vết thương, cùng một số manh mối và dấu vết để lại tại hiện trường, thì chắc là do cùng một người gây nên.” Đoàn Hiểu Quân chỉ vào những tấm ảnh hiện trường trên màn hình chiếu, nghiêm nghị nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thể gộp án lại với nhau.” Tầm mắt cậu ấy liếc qua Phó Tri Duyên đang ngồi một mình ở hàng ghế sau cùng, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì.

Gần đây đội trưởng đội hình sự của bọn họ rất là tâm trạng.

“Phó đội, anh thấy thế nào ạ?”

Anh vẫn cứ nhìn ra cửa sổ, ngơ ngác xuất thần.

“Phó đội?”

“Hả?” Phó Tri Duyên hoảng hốt mà hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt.

“Phó đội, hai vụ án này tôi nghĩ có thể gộp án, anh thấy thế nào ạ?” Đoàn Hiểu Quân kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa.

Ánh mắt của Phó Tri Duyên cuối cùng cũng nhìn lên màn hình chiếu, vài phút sau, sau khi phân tích thuyết phục với lý lẽ và bằng chứng, anh phủ định cái đề nghị gộp án của Đoàn Hiểu Quân đưa ra, cứ như thể trạng thái tồi tệ vừa rồi chỉ là tạm thời vậy, một khi đã bắt tay vào công việc thì anh vẫn là anh, một Phó Tri Duyên luôn bình tĩnh và vững vàng.

Vân đạm phong khinh, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.

Sau đó, trạng thái của Phó Tri Duyên càng ngày càng trở nên kỳ lạ, vào nửa đêm 12h, Mục Sâm bị đánh thức bởi nhiều tiếng súng liên tiếp, anh ấy giật mình một cái suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, sau khi xác nhận đúng là tiếng súng thật vang bên tai, anh ấy vội vàng chạy ra khỏi phòng trực ban, bản năng phản ứng tiếp theo liền chạm vào súng, sau đó ấn báo động, chạy tới đại sảnh, rồi mới biết được tiếng súng đó phát ra từ nơi tập huấn.

Làm cái quần què gì vậy! Đã nửa đêm nửa hôm rồi còn luyện bắn, có biết là quấy rầy dân chúng lắm không!

Gần đây trong cục có mấy thực tập sinh non nớt mới ra trường, rất không hiểu quy tắc ở đây, Mục Sâm quyết định nhân cơ hội lần này phải dạy cho bọn họ một bài học thật tốt mới được.

Tức giận đùng đùng đi đến sân tập bắn, Mục Sâm đạp tung cánh cửa, giận dữ hét lên: “Làm cái gì vậy! Bây giờ là lúc để bắn...”

Anh ta chưa kịp nói xong chữ cuối, thì một tiếng súng chói tai khác lại vang lên, bắn trúng điểm hồng tâm ở phía trước, họng súng đen vẫn còn bốc khói. Mục Sâm nhanh chóng bịt tai lại, bị sốc đến mức có chút choáng váng.

Nhìn thấy rõ người đang bắn là Phó Tri Duyên.

Mục Sâm lập tức không còn phát cáu, kinh ngạc nhìn anh: “Phó đội, cậu đây là...?

Phó Tri Duyên thuần thục mà thay băng đạn, nhìn về phía Mục Sâm: “Cậu đến đúng lúc lắm, luyện bắn với tớ.”

“Không được đâu...Phó đội cậu cũng đừng bắn nữa, nếu chuyện này bị báo lại, nói cậu làm phiền dân chúng thì chúng ta đều sẽ bị xử phạt đó.”

Phó Tri Duyên sững người, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp 1h rồi.”

Phó Tri Duyên nhìn khẩu súng trong tay, hiển nhiên có chút kinh ngạc, cúi đầu, dường như là tự nói thầm: “Đã trễ như vậy rồi à.”

“Đúng vậy, nên cậu đừng tập nữa, về nhà sớm đi.” Mục Sâm nói xong liền bước ra khỏi sân tập, trở về phòng trực ban, hai tiếng sau, lúc anh ấy tan làm đi ngang qua phòng làm việc của Phó Tri Duyên, thế mà lại thấy phòng của anh vẫn còn sáng đèn.

Không phải chứ! Còn chưa về sao!

Mục Sâm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Phó Tri Duyên một mình ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm một khẩu súng màu đen, các bộ phận đều đã tháo rời, sau đó được lắp lại, động tác rất lưu loát liền mạch, chỉ mất vài phút để lắp ráp lại, sau đó tiếp tục tháo ra rồi lắp lại...

Mục Sâm vô cùng nghi ngờ rằng, chắc anh vẫn luôn lắp súng sau khi từ sân tập bắn trở lại.

Đang yên đang lành, sao lại làm khó dễ với khẩu súng vậy?

Mục Sâm bưng một tách trà nóng đi tới sofa ngồi xuống: “Phó đội, cậu sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Phó Tri Duyên vẻ mặt không chút biểu cảm, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Mục Sâm thổi thổi tách trà, tùy tiện hỏi: “Cô nhóc cáu kỉnh với cậu à?”

Không còn cô nhóc nữa.