Edit: Cá mặn
Năm mới đang đến gần, quán bar mở cửa ngày cuối cùng, Đào Địch đi làm về sớm, trời còn chưa tối hẳn, vừa ra khỏi cổng lớn quán bar thì một chiếc xe hơi màu trắng bạc đã xuất hiện trước mặt, trái tim cô như bị kéo mạnh, như thể những bí mật bị thời gian vùi lấp, những vết thương không bao giờ lành mà có thể tự tê liệt ấy lại lần nữa lộ ra bộ mặt dữ tợn đầy máu.
Tiếng còi xe vang lên, như thúc giục.
Đào Địch cắn chặt răng, cuối cùng cũng lên xe, tiếng rít gào xe nổ máy... chạy ra khỏi dãy nhà, đi đến đường lớn.
Mục Sâm đứng ở trong góc, trong tay còn xách cái túi, nhìn bóng xe dần khuất xa, không hiểu sao trái tim như bị thắt lấy, phát đau.
Trần Mục Sơn, chủ tịch tập đoàn Lộc Châu A, 48 tuổi, từng nhận nuôi một bé gái.
Anh có thể điều tra ra, chính là những chuyện này.
Có thể còn nhiều việc mà người không biết được, có lẽ chỉ có thời gian mới biết.
-
Xe dừng trước một căn biệt thự ba tầng trong khu dân cư cao cấp ở ngoại thành.
Trần Mục Sơn không xuống xe ngay, mà châm một điếu thuốc.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần em trở về ở cạnh tôi.”
Cô cười lạnh: “Ba, sinh nhật vui vẻ.”
“Câm miệng.” Ông ta ngắt lời cô ngay lập tức: “Tôi chưa bao giờ coi em là con gái của tôi.”
Cô kìm nén mạnh mẽ cơn buồn nôn đang trào dâng trong người, nhưng vẫn bình tĩnh: “Ba, ba đang nói cái gì vậy, một ngày làm cha, thì cả đời là cha, ba không muốn làm ba của con thì ba muốn làm cái gì?"
“Tôi muốn làm cái gì thì hẳn là em biết rõ.” Ông ta vẫn không chút biểu cảm: “Cái vinh dự đặc biệt này, ngoài kia biết bao người phụ nữ mơ còn không được.”
Đào Địch đẩy cửa bước xuống xe, khom người, đứng bên cạnh bụi hoa, toàn thân co giật từng cơn.
Cô muốn nôn, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt ông ta và nghe thấy những lời ông ta nói, cô liền buồn nôn.
Trần Mục Sơn cũng bước xuống xe, đứng một bên từ xa nhìn cô: “Tôi làm cho em khó chịu...đến như vậy?”
Đâu chỉ là khó chịu, quả thực là ghê tởm chết đi được!
“Đào Địch, em đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, tôi đối với em như thế nào em hẳn là biết rõ.” Trần Mục Sơn bất động thanh sắc nói: “Tâm tư của tôi đối với em vẫn luôn tồn tại, nhưng tôi không có động vào một sợi tóc nào của em, tôi đợi em lớn lên, đợi em hiểu rõ tấm lòng của tôi, đợi em chấp nhận.”
Cô căn bản là không muốn liếc mắt nhìn bộ dạng thâm tình của ông ta.
“Năm 12 tuổi kia, người đem con từ cô nhi viện trở về, cho con một ngôi nhà, con rất là cảm ơn người.” Đào Địch đứng thẳng người, lùi mấy bước, từ xa nhìn ông ta, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua khóe miệng: “Ba vĩnh viễn...là ba của con.”
“Tôi nói rồi! Không cho phép gọi tôi bằng từ đó!” Trần Mục Sơn tiến tới hai bước, trực tiếp vươn tay bóp cổ Đào Địch, kề sát khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô: “Có tin hay không tối nay tôi...làm em!”
“Tôi không phải là xử nữ.” Đào Địch cười khẩy một tiếng, đón nhận ánh mắt dữ tợn như dã thú của ông ta: “Sớm đã không còn rồi.”
Bàn tay Trần Mục Sơn đột nhiên siết chặt, cổ Đào Địch bị ông ta cùm chặt, cơ thể bắt đầu thiếu dưỡng khí, cô thở dốc, phổi phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, bàn tay nắm chặt cổ tay ông ta, tựa như một con nai sắp chết đang vùng vẫy.
Rốt cuộc vào khoảnh khắc cuối cùng, Trần Mục Sơn buông tay ra, Đào Địch ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển, hít lấy bầu không khí đυ.c ngầu xung quanh ông ta, nước mắt nước mũi trào ra, chật vật bất kham...
“Em muốn ở bên cái thằng gọi là Mục Sâm kia? Em cho rằng cậu ta có thể bảo vệ được em sao?” Trần Mục Sơn từ trên cao nhìn xuống cô, trong khóe mắt có một tia giễu cợt: “Em có tin hay không tôi một giây bóp chết cậu ta.”
Đào Địch ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “Ông dám không?”
Trần Mục Sơn đột nhiên bật cười: “Tiểu Địch, em đúng thật là vẫn ngây thơ đến mức đáng yêu a! Nghĩ rằng tìm đến một tên cảnh sát thì hắn có thể bảo vệ em được cả đời?”
Đào Địch không nói gì.
......
Trần Mục Sơn là một người đàn ông rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, bữa tối sinh nhật là một bữa cơm gia đình đơn giản, trên chiếc bàn dài bằng gỗ đỏ sẫm, đèn và nến lung linh, phản chiếu khuôn mặt băng giá của hai người.
Đào Địch đã thay một bộ váy mới mà Trần Mục Sơn đã chuẩn bị cho cô, là một chiếc váy bồng bềnh màu trắng với một dây nơ trắng thắt ở cổ, tay đeo một đôi găng tay lụa trắng.
Giống như một con búp bê Tây Dương được ăn mặc đẹp.
Đào Địch cố nén nhịn sự sỉ nhục trong lòng, bắt bản thân phải ăn mặc theo sở thích của ông ta.
Trần Mục Sơn là một người rất nhạy cảm, và có chút thần kinh bất ổn, nếu như không ngoan ngoãn nghe lời thì hậu quả có thể rất là tồi tệ.
Cô đã sống cùng ông ta gần 10 năm, lúc đầu cô thật sự rất thích ông ta và gọi ông ta là chú Trần, mặc dù rất muốn gọi là ba, nhưng mà ông ta không cho phép, không cho thì không gọi, ông ta rất thương cô, mua cho cô rất nhiều búp bê Tây Dương, búp bê ngoại, thủ công tinh xảo, giá cả đắt đỏ, cô có cả một căn phòng đầy váy đẹp, những năm đó, cô đã lớn lên trong vương quốc mơ ước mà ông ta đã xây dựng cho cô, cô kiêu hãnh như một nàng công chúa.
Rồi đột nhiên có một ngày, cô trưởng thành.
Cô bắt đầu hiểu ra nhiều điều, bắt đầu cảm thấy rằng một số hành vi của chú Trần đôi khi không phù hợp, chẳng hạn như không cho phép cô khóa cửa phòng. Nhiều lần vào ban đêm, ông ta nghĩ rằng cô đã ngủ, vào phòng của cô, và ngồi bên cạnh giường của cô, không làm gì, cứ ngồi như vậy... Những điều này khiến cô cảm thấy khó chịu và bất thường. Cô bắt đầu thay đổi cách xưng hô, không gọi là chú nữa, mà gọi là ba, nhưng ông ta tức giận đến mức quăng bể món đồ sứ yêu thích của mình, phát hỏa rất lớn, bảo cô không được phép gọi ông ta là ba.