Thật ra đối với những gì Hoa Dạng nói, Trương Tuệ cũng không hiểu cho lắm, nhưng bà lại cảm thấy lời của con gái nói rất có lí: "Thôi được rồi, cứ nghe theo con vậy.
Hoa Dạng cầm lấy giấy bút rồi quay sang nói với Trương Tuệ: "Mẹ, bây giờ con sẽ giảng sơ cho mẹ nghe, con còn đang đi học, sau này cũng phải bận rộn thi cử, không có khả năng ngày nào cũng đi theo mẹ bày quán được, mẹ chú ý một chút, dù sao cũng không khó lắm đâu."
Hoa Dạng tính toán từ bây giờ sẽ bồi dưỡng Trương Tuệ, vê sau công việc buôn bán đều sẽ giao hết cho bà xử lí.
Trước đó Trương Tuệ mới học qua một lớp xóa nạn mù chữ, chỉ biết viết tên của mình và mấy chữ số đơn giản. Hiện tại Hoa Dạng đã sắp xếp sẵn lịch trình trong ngày cho bà, buổi sáng học nấu nướng, chạng vạng bày sạp đi bán, buổi tối học làm sổ sách, tóm lại là kín mít cả một ngày, thậm chí còn chả dư thời gian để nghĩ vẩn vơ.
Đến ngày thứ tư, không ngờ lại phát sinh tình huống ngoài dự kiến, thu nhập không hề bị giảm mạnh mà chỉ ít hơn mấy ngày trước một chút. Hoa Dạng không bán hết số đồ ăn đem đi, cô cố tình chừa lại vài phân để đem biếu bốn quầy hàng xung quanh, ý muốn cảm ơn bọn họ đã quan tâm hai mẹ con trong mấy ngày nay.
Làm buôn bán là phải chú ý tạo các mối quan hệ, bởi vì hòa khí mới sinh tài, nếu có thể thì còn phải cố gắng không đắc tội với người khác nữa.
Việc buôn bán dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày Trương Tuệ đều bày sạp cố định ở một chỗ, danh tiếng của món ăn nhà họ Hoa ngày càng lan rộng, doanh thu bình quân mỗi ngày đều hơn 200 khối. Hiện tại Trương Tuệ làm việc cũng rất thuận tay, lúc múc đồ ăn rồi lấy tiền cũng lưu loát hơn hẳn. Không phải ngày nào Hoa Dạng cũng có thể ra giúp Trương Tuệ, bởi vậy cô đang âm thầm lên kế hoạch lừa Hoa Quốc Khánh lên đây ở để phụ giúp một tay. Hiện tại nhu cầu của khách hàng ngày một tăng cao, trong nhà thiếu một sức lao động chính để lo liệu việc nặng.
Hoa Dạng còn đang miên man suy nghĩ, bên tai chợt vang lên một giọng nói cợt nhả của vị khách nọ: "Chị dâu, món thịt kho tàu nhà chị ăn ngon thật đấy, không biết chị lấy công thức của món này từ đâu vậy, có thể nói cho tôi nghe chút không?”
Một khách hàng đứng bên cạnh nghe vậy liền trợn mắt lên nhìn với vẻ kinh ngạc, đây là trắng trợn dò hỏi con đường kiếm tiền của người ta đây mà?
Trương Tuệ lập tức sửng sốt, bà theo bản năng mà nhìn về phía của Hoa Dạng. Tròng mắt của cô khẽ xoay tròn, sau đó cười tươi nhìn hết sức đáng yêu: "Chú cứ đùa, đây là công thức tự chế, không phải lấy từ chỗ khác, tổ tiên của cháu vốn là đầu bếp trong cung, chuyên nấu thức ăn cho hoàng đế và các vị quý nhân, đáng tiếc là nhiều năm thất lạc nên chỉ để lại một công thức duy nhất, nếu không thì nhà cháu có hẳn một quyển bí phương luôn rồi."
Công thức tổ truyền? Mọi người vừa nghe liền gật gù, chả trách ăn ngon như vậy.
Ánh mắt của vị khách kia sáng lên như đèn pha ô tô, vội nhanh nhảu hỏi: "Bạn nhỏ, vậy cháu nói cho chú biết bên trong công thức đó có những gì đi?"
Ai nấy đều khinh bỉ không thôi, là người lớn mà còn đi lừa gạt con nít, cô bé này kiếm sống cũng đâu dễ dàng gì? Tuổi còn nhỏ như vậy, vừa tan học đã phải đến đây phụ mẹ bán hàng, thế mà hắn cũng nhẫn tâm lừa gạt.
Nhưng bọn họ nghĩ thì nghĩ vậy chứ không ai muốn đứng ra nói chuyện thay cô. Bởi vì họ sợ phiền toái dính vào thân.
Hoa Dạng ngây thơ hỏi lại: "Ủa, chú có nhầm không? Đã nói là công thức tổ truyền, sao có thể kể cho người ngoài nghe được?" Vị khách hàng kia liền bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nghĩ Hoa Dạng đi theo mẹ bán hàng, không thể một chút gì cũng không biết được.
Chỉ cần moi được chút thông tin thôi cũng được, có vậy thì hắn ta mới có thể mò ra công thức nấu. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở lì trong nhà để nghiên cứu nước kho thịt, chỉ là làm hoài cũng không thể ngon bằng Hoa Dạng nấu.
Thậm chí mỗi ngày hắn đều tới đây mua thịt, không phải vì ham đồ ăn ngon, mà vì hắn thấy được tiêm năng ở bên trong.
"Thật là, sao chú lại quên mất, cháu chỉ là một đứa con gái, không phải là nam đỉnh trong nhà, sao có thể học được công thức tổ truyền đúng không?"
Hoa Dạng thừa biết đối phương đang dùng phép khích tướng để dụ cô, nhưng cô còn lâu mới bị mắc bẫy, Hoa Dạng liền cười tủm tỉm gật đầu đáp: "Đúng vậy, chú thật là thông minh."
Người khách hàng nghẹn họng nhìn trân trối, trời ơi, sao lại xui xẻo gặp phải một con ngốc thế này? Hắn ta lại căng da đầu tiếp tục dò hỏi: "Đây chắc là mẹ của cháu hả, thế còn cha cháu đâu? Trong nhà cháu còn có những ai?"
Trương Tuệ nghe người này đặt câu hỏi dồn dập thì đầu óc cũng có chút choáng váng, hoàn toàn không hiểu người này có ý gì?
Hoa Dạng mở đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, khẽ nhíu mày hỏi: "Tự nhiên chú hỏi kĩ càng như vậy để làm gì? Không phải là chú muốn bắt cóc cháu đem đi bán đấy chứ? Cháu kêu các chiến sĩ công an đến bắt chú bây giờ!"