Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 89




Dù hiện tại đã có một căn nhà mới ở huyện, nhưng Hoa Quốc Khánh vẫn không buông bỏ được căn nhà cũ ở nông thôn. Ông còn nói cái gì mà người nông dân không thể bỏ mặc nhà cửa, rồi bảo sau này có lỡ phát sinh ra chuyện gì, khi đó đây sẽ là đường lui cho ba người bọn họ.

Hoa Dạng cũng hết cách với ông, trước khi đi Hoa Quốc Khánh cũng đã hoàn thành xong hết mấy việc vặt mà cô giao cho ông.

Cuối cùng tối hôm đó, Hoa Quốc Khánh một mình trở về nhà cũ, hai mẹ con Hoa Dạng ở lại nhà mới.

Sắp tới cô phải chuyên tâm vào việc học, cho nên không có dư thời gian để mở cửa tiệm. Hoa Dạng dự định sẽ nấu món thịt kho tàu, mỗi ngày sau khi tan học thì chạy đến chợ để bày sạp nhỏ.

Món này vừa đơn giản lại ăn ngon, điểm quan trọng nhất là nước kho thịt, trước kia cô đã viết được một công thức hoàn chỉnh, có thể nấu ra một nồi thịt thơm ngào ngạt, đến nỗi dù ở xa cũng có thể ngửi thấy.

Trước tiên Hoa Dạng liên hệ với một nhà xưởng chuyên chế biến thịt, mỗi ngày cô sẽ đi lấy hàng vào sáng sớm, giữa trưa học xong thì vê nhà ăn cơm. Sau đó lại bắt tay vào chỉ cho Trương Tuệ cách xử lí nguyên liệu nấu ăn, cách nắm giữ độ lửa chính xác, không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ, chỉ cần vừa đủ là được.

Tuy đầu óc của Trương Tuệ không thông minh bằng cô, nhưng bù lại tay chân của bà nhanh nhẹn, lại cần cù chịu khó, chưa kể bà còn rất chú tâm vào việc học, Hoa Dạng chỉ cần dạy vài ngày là bà đã có thể khống chế lửa tốt.

Ban ngày Hoa Dạng đi học, tan học lúc chạng vạng nên còn khá sớm, cô về nhà liền giúp Trương Tuệ bày sạp bán hàng. Chợ tự do ở huyện thành rất lớn, tâm chiều tối là khoảng thời gian náo nhiệt nhất, bởi vì người tan tâm cũng sẽ thuận tiện ghé vào đây để mua đồ ăn tối.

Điều kiện của người dân trong huyện cũng khá hơn thị trấn nhiều, bởi vì ở đây tập trung mấy cái nhà xưởng lớn.

Lúc này trong chợ cũng có khá đông người bày quán, Hoa Dạng đi theo giúp đỡ Trương Tuệ dựng sạp nhỏ, xong việc liền đi qua lôi kéo quan hệ với bốn quầy hàng xung quanh, nói cái gì mà hoàn cảnh trong nhà cô nghèo, bây giờ phải dựa vào bán hàng để kiếm tiền học phí. Mọi người thấy cô tuổi còn nhỏ đã phải ra đời lăn lộn, lúc rảnh rỗi còn thấy cô lôi sách ra đọc, ai nấy đều cảm thấy thương tiếc cùng tội nghiệp, không muốn làm hai mẹ con khó xử.

Đa số người dân ở thời đại này đều thật thà chất phác, Hoa Dạng nói luyên thuyên mấy câu là giải quyết êm chuyện ngay.

Món kho nhà cô đúng là ăn rất ngon, ba ngày trước lúc khai trương còn mở hoạt động khuyến mãi, mua mười đồng thì sẽ được tặng thêm sáu quả trứng kho.

Bởi vậy người mua liền xếp hàng nối dài không dứt, nếu phải đi mua đồ ăn thì dại gì không mua ở nhà này? Sáu quả trứng đó còn ăn thêm được một bữa nữa đấy!

Bọn họ thậm chí còn phát huy sự nhạy bén, kết phường mua chung để được khuyến mãi, sau đó tự chia cho nhau.

Ngày đầu tiên hai mẹ con Hoa Dạng thu vào 356 khối, hôm sau tăng lên thành 455 khối, bởi vì phần lớn khách hàng quen đều giới thiệu cho người thân và bạn bè đến mua nên doanh số tăng đáng kể.

Đến ngày thứ ba trực tiếp lên đến 527 khối, Hoa Dạng nghĩ thâm ở đây đúng là không hổ danh huyện thành, trình độ tiêu xài mạnh hơn ở thị trấn nhiều, điều này cũng chứng tỏ danh tiếng đồ ăn nhà cô đã được lan rộng. Trương Tuệ nhìn sổ sách mà sợ ngây người, trừ đi chi phí nguyên liệu và củi lửa, bọn họ đã kiếm được hơn 500 khối, đương nhiên nhân công là do người nhà tự bỏ ra nên không tính vào.

Quan trọng nhất là hai người bày bán chẳng tốn nhiều thời gian, bởi vì khoảng cách từ nhà đến chợ không xa, chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ.

Trương Tuệ không nhịn được mà cảm thán: "Không ngờ kiếm tiền lại dễ như vậy."

Mỗi ngày chỉ cần kiếm hơn 100, một tháng liền được ba bốn ngàn, một năm có khi còn lên đến bốn năm vạn, quá tuyệt!

Tưởng tượng đến đây, hai mắt của Trương Tuệ tỏa sáng lấp lánh, hoàn toàn quên đi mọi mệt nhọc trước đó.

Hoa Dạng hơi hơi mỉm cười, rất tự nhiên mà tạt một gáo nước lạnh vào người bà: "Mẹ, đừng quên ngày mai là thời hạn kết thúc chương trình khuyến mãi, chắc chắn tiền lời sẽ giảm xuống."

Trong lòng Trương Tuệ chỉ một mực nghĩ đến tiên, ánh mắt mong chờ nhìn con gái nhà mình: "Hay là chúng ta cứ tiếp tục làm chương trình khuyến mãi nữa đi, mẹ thấy như vậy cũng khá tốt mà?”

Hoa Dạng rất kiên nhân, từ từ giải thích cho bà hiểu: "Không được đâu mẹ, không thể tổ chức chương trình khuyến mãi hoài được, phải đặt ra thời gian hạn chế rồi thực hiện như kế hoạch. Nếu ngày nào chúng ta cũng tổ chức khuyến mãi thì làm gì có ai nhiệt tình mua nữa."

Làm kinh doanh buôn bán là phải có sách lược lâu dài, xem ra mẹ của cô vẫn phải học hỏi nhiều lắm.