Buổi sáng Hoa Dạng không hề nghỉ ngơi, cô bận rộn cả nửa buổi, giữa trưa mới bắt đầu soạn đồ đi bán hàng ăn.
Nhóm bốn người bọn họ như uống phải máu gà, mỗi ngày đều nhiệt tình buôn bán, dù có phải bôn ba mệt nhọc cũng luôn nở nụ cười hài lòng trên môi.
Tuy rằng vất vả đôi chút, nhưng lợi nhuận thu về rất khả quan, chỉ cần nửa tháng là Hoa Dạng đã gom đủ tiền để trả nốt số còn lại. Cô cũng không vội vã lên huyện thành ngay, mà tập trung làm thêm vài ngày trước khi đến hôm báo danh.
"Anh Chí Hồng, anh Chí Vĩ, đây là tiền lời cuối cùng của kì này, hai anh nhận lấy rồi cất cho cẩn thận."
Hoa Chí Hồng cầm tiền trên tay, trong lòng vừa vui vừa cảm thấy mất mát: "Em định sẽ không bán nữa hả?"
Mới một kì nghỉ hè, không ngờ có thể kiếm lời hơn một ngàn khối, học phí và tiền sinh hoạt của hai anh em coi như đã được giải quyết ổn thoả.
Kiếm tiền là việc thà từ đầu không làm chứ đã làm là thành nghiện, không thể thu tay lại được.
Ánh mắt của Hoa Chí Vĩ cũng nhìn Hoa Dạng với vẻ mong chờ, hai tháng này vất vả như vậy nhưng được trả công rất xứng đáng, chưa kể cậu ta rất thích cảm giác được cùng nhau nỗ lực kiếm tiền.
Hoa Dạng nhìn hai anh em, lại đưa tay lên xoa bóp bả vai của mình: "Em chuẩn bị khai giảng đến nơi rồi, sao mà bán được nữa, các anh cũng phải đi học lại còn gì? Học sinh là phải đặt việc học lên hàng đầu."
Lời của Hoa Dạng nói rất có lí, hai anh em dù luyến tiếc nhưng vẫn gật đầu. Tri thức mới là quan trọng nhất, học giỏi còn có thể thay đổi địa vị xã hội của bản thân và giúp bọn họ trải nghiệm được nhiều thứ mới mẻ.
Nếu ai hỏi sao không vừa học vừa làm? Xin thưa là không thể, sức người cũng có hạn, không phải ai cũng có thể phân thân ra lo liệu được hai việc cùng một lúc.
Cuối cùng cũng đến ngày khai giảng, Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ cùng con gái đi đến trường học. Đi cùng còn có hai anh em Hoa Chí Hồng và Hoa Chí Vĩ, đoàn người đông đúc vội vã đi đến huyện thành.
Hai vợ chồng Hoa Quốc Lập ở nhà chứ không đi theo, dù sao đây cũng không phải lần đầu hai anh em đi học, ông gửi gắm hai đứa con nhà mình cho cha của Hoa Dạng. Hoa Quốc Khánh đương nhiên đồng ý ngay lập tức, luôn miệng bảo sẽ đưa bọn nhỏ nhập học suôn sẻ.
Vợ của Hoa Quốc Lập là Mầm Tú Lan, bà đứng nhìn đoàn người đi xa mà chân mày hơi hơi nhíu lại.
"Sao tôi cứ cảm thấy thím ba với con bé Hoa Dạng kia cứ là lạ thế nào ấy?"
Không riêng gì khoản ăn mặc, ngay cả khí chất cũng thay đổi. Mầm Tú Lan nhớ lại, trước kia dáng vẻ của Trương Tuệ lúc nào cũng sợ hãi rụt rè, cơ bản là một người vô hình trong cái nhà này. Nhưng hiện tại thì sao? Không chỉ mặc một thân đồ mới, eo lưng cũng thẳng lên hẳn, ngay cả điệu bộ và lời nói cũng hào phóng và tự tin hơn trước.
Hoa Dạng là người thay đổi nhiều nhất, áo sơ mi trắng quần đen mới tinh, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, dù khuôn mặt trẻ con nhưng không che được sự nhanh nhẹn và cơ trí, vừa nhìn đã biết đây là một cô nhóc thông minh.
Vẻ mặt của Hoa Quốc Lập cũng hiện lên một tia phức tạp, ông thì thâm nói: "Haizzz, hai đứa con trai nhà mình cũng khác xưa rồi."
Đúng là làm buôn bán sẽ tạo cơ hội để rèn luyện tính nết. Ngay cả một đứa ham chơi như Chí Vĩ mà còn trưởng thành, ổn trọng hơn nhiều. Chí Hồng thì trầm ổn ít nói, nay cũng đã cởi mở lại còn khéo nói chuyện. Tóm lại là cả hai đều thay đổi theo chiêu hướng tích cực, nhưng trong lòng ông vẫn không vui nổi, bởi vì tất cả thay đổi này đều do Hoa Dạng.
Hoa Quốc Lập cảm thấy đứa cháu gái này không hề bình thường, tuổi nhỏ đã biết lăn lội, vừa học giỏi lại vừa biết kiếm tiên. Cho dù sau này cô có không thi đậu đại học, chỉ dựa vào bản lĩnh kiếm tiền đó thì vẫn có thể hô mưa gọi gió cả một vùng.
Thế mà cố tình người giỏi như vậy lại không phải là con gái của ông? Đây hẳn là tiếc nuối lớn nhất từ đó tới giờ trong lòng Hoa Quốc Lập.
Vừa đến trường học, Hoa Dạng bảo hai vợ chồng chia nhau đưa người đi cho nhanh. Vì vậy Hoa Quốc Khánh đảm nhận nhiệm vụ đi chung với hai cháu trai, Trương Tuệ sẽ đi chung với Hoa Dạng.
Chờ ba người đi khuất tâm nhìn, Trương Tuệ và Hoa Dạng không vội đi lên báo danh mà chuyển hướng đi đến chỗ con hẻm nhỏ.
Chủ nhà thấy hai mẹ con tới đúng hẹn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngoài số tiên đã cam kết, Hoa Dạng còn trả thêm 60 khối xem như tiền làm giấy tờ và hoa hồng cho chủ nhà, hai vợ chồng thấy Hoa Dạng nói chuyện giữ lời cũng rất hài lòng, lập tức kêu gọi bạn bè thân thích tới hỗ trợ dọn nhà.
Trong lúc chờ đợi chủ nhà dọn dẹp đồ đạc, Hoa Dạng xách theo một cái túi đi đến nhà bà cụ Ngôn. Vừa gặp bà cụ là cô đã cười tươi rồi giơ túi rau ra: "Bà Ngôn, đây đều là rau củ nhà cháu trồng đấy, của ít lòng nhiều bà đừng chê nhé! Cứ nhận đi cho cháu vui."