Sắc mặt của Hoa Quốc Sinh biến đổi mấy lần, ông nhìn vợ mình là Canh Thục Phương đang đứng ở bên cạnh, thấy ánh mắt tránh né của bà ta, còn gì mà ông ta không rõ nữa?
Trong lòng chợt lạnh, thì ra nữ sinh kia là Hoa Dạng, nhiều năm như vậy, tại sao hai mẹ con hai người vẫn còn khúc mắc trong lòng? Không bằng người chính là không bằng người, thua kém thì phải chấp nhận.
Trưởng đồn nói tiếp: "Trải qua bước thẩm vấn ban đầu, hai gã nghi phạm đều đã thú nhận người chủ mưu chính là Hoa Vũ, sự việc vẫn đang tiếp tục điều tra."
Hiện trường yên lặng, Canh Thục Phương đương nhiên không chịu thừa nhận: "Chuyện này không thể nào. Con gái tôi không phải loại người như vậy. Nó vốn là một đứa tốt bụng, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết. Làm sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được?"
Trưởng đồn lời lẽ chính đáng nói: "Chứng cứ vụ việc vô cùng xác thực, chúng ta là người duy trì công lý, sẽ không bỏ qua cho người xấu, cũng sẽ không oan uổng người tốt."
Vụ án này rất đơn giản, bối cảnh hiện rõ ràng, chỉ là ông không hiểu được, lòng người sao có thể đáng sợ như vậy?
Sau khi thông báo vụ việc, ông ta quay người bước vào trong.
Ánh mắt khác nhau của mọi người đều nhìn chăm chú vào vợ chồng Hoa Quốc Sinh, giống như đang xem một trò đùa.
Vi phạm pháp luật mà còn dám làm to chuyện như vậy, ruốt cuộc trong đầu bọn họ nghĩ gì? Ở trước pháp luật mọi người đều bình đẳng.
Không phải là cãi nhau trong làng, ai to tiếng nhất sẽ thắng. Các phóng viên truyền hình truyền thông càng tức giận, dám lợi dụng bọn họ, ha ha, cứ chờ đấy mà xeml
Canh Thục Phương không khỏi lo lắng, tâm tư xoay chuyển, chớp mắt liên nảy ra chủ ý: "Sự việc có nguyên nhân, vốn là do con ranh kia cướp bạn trai của Hoa Vũ nhà ta, đức hạnh như vậy không xứng làm sinh viên."
Lời này vừa nói ra, làm kinh động tất cả mọi người ở đây, đề tài bát quái buôn chuyện xưa giờ rất được công chúng ưa thích, cả đám sôi nổi xông lên tìm hiểu tình huống.
Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn: "Bà mau kể nhanh đi, người bên kia tên là gì, người đến từ đâu? Cướp đoạt như thế nào? Mau nói cho mọi người nghe."
Canh Thục Phương hơi bối rối, việc đến nước này cũng không còn cách nào khác, đã đâm lao đành phải theo lao: "Nói ra cũng là gia môn bất hạnh, người con gái kia là cháu gái bên nhà chồng của tôi, từ nhỏ rất thích tranh giành với con gái tôi, chỉ cần con gái tôi có thứ gì tốt, nó nhất định phải lấy cho bằng được, bây giờ lại càng quá đáng hơn, con gái tôi và bạn trai nó đã quen nhau được ba năm, đã bàn chuyện cưới hỏi mọi người đều biết, kết quả bị con tiểu yêu tỉnh kia câu đi, con gái tôi nhất thời tức giận quá cho nên mới..."
Canh Thục Phương đã cố gắng hết sức để tẩy trắng cho Hoa Vũ, nói đến mức ngay cả bà ta cũng tin là thật, mọi người xung quanh đều kinh ngạc há hốc mồm.
"Thật hay." Tiếng vỗ tay vang lên, một đôi nam nữ trẻ tuổi với ngoại hình thanh tú xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô gái duyên dáng yêu kiêu, khoé miệng mỉm cười: "Bác hai, câu chuyện này nghe rất hay, hai chị em họ tranh cướp một người con trai, chị họ..."
Hoa Dạng vốn dĩ chỉ định ngồi trên xe xem kịch vui, ai ngờ bà ta đem hết mọi chuyện đổ lên đầu cô, cô đành phải xuất hiện để đòi lại trong sạch cho mình. Vẻ mặt của Canh Thục Phương cứng đờ, bà ta không ngờ Hoa Dạng sẽ xuất hiện ở đây: "Chị họ mày cũng không có giết người, đừng nói nhảm vu khống con tao, mọi người xem đây là cô em họ xấu tính kia, ghen ghét chị họ thì thôi đi, nó còn tận dụng ngoại hình của mình để quyến rũ con trai. Làm gì có thanh niên nào có thể cầm lòng cho được?"
Bà ta hận người con gái trước mặt mình đến chết đi sống lại, nếu không có Hoa Dạng trên đời này thì tốt biết mấy.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều tập trung vào Hoa Dạng, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối, mái tóc dài bồng bênh, đôi mắt đẹp, làn da trắng nhẫn nhụi, đường nét trong sáng, khuôn mặt sạch sẽ không chút son phấn.
Cô không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, vẻ mặt lãnh đạm: "Đồng chí này, tôi tới báo án, vị này thay con gái kêu oan, bịa đặt lời đồn huỷ hoại danh dự của tôi, tôi muốn kiện bà ta"
Bọn họ tính tới mùng một, Hoa Dạng đã tính tới mười lăm, không lý nào bọn họ hại cô mà cô còn xem bọn họ là họ hàng mà tôn trọng.
Sắc mặt Canh Thục Phương thay đổi rõ rệt, vừa tức giận sợ hãi vừa ghen tị, cô cháu gái này ưu tú đến mức làm cho nhà họ Hoa cũng phải ngước nhìn.
Ngay cả ông bà nhà họ Hoa trước đây thường xuyên oán giận, hiện giờ cũng cảm thấy tự hào vì có một cháu gái học bá, làm cho biết bao nhiêu người hâm mộ.
Hoa Dạng càng xinh đẹp lại càng được người tán thưởng, Hoa Vũ hoàn toàn sa đọa, những chuyện đáng xấu hổ mà cô ta đã làm lại liên tục được phơi bày, điều này khiến tâm trí nhạy cảm của Hoa Vũ càng thêm cố chấp.