Hoa Dạng chỉ cảm thấy ông ta quá giả dối, nếu thật sự quan tâm vì sao không về thăm lấy một lần?
"Bà Ngôn bị say nắng nên bất tỉnh giữa đường, nếu không phải hai mẹ con chúng tôi đi ngang qua thấy được, xém chút nữa xảy ra chuyện rồi. Cảnh tượng lúc đó thật thảm, ông nói ông là con trai ruột, lúc ấy ông ở đâu? Xem các người một thân ăn diện hẳn là không thiếu tiền đi? Lần này về một chuyến có đem theo tiền không vậy?"
"Đừng hỏi bà Ngôn sống qua ngày như thế nào? Mùa hè luyến tiếc mua quạt, mỗi ngày ăn tằn tiện mấy món chay, ngay cả dầu cũng không nỡ xài nhiều, bà cháu bọn họ chỉ phí sinh hoạt một năm cũng không có, trên cổ ông đeo vàng ít quá hả?"
"Tôi..." Bị chọc trúng chỗ đau, Ngôn Hoa Thanh cực kì hổ thẹn: "Tôi không biết, tôi đã từng đưa tiên, nhưng bọn họ nói không cần."
Lời này hoa Dạng tin, nhưng đây không phải là lý do để bào chữa.
"Bọn họ không cần, vậy là ông an tâm không cần cho? Liên không cần trở lại thăm mẹ già và con trai? Tiền không lấy, ông không thể mang nhiều gạo, dầu và mì đến sao? Cũng không thể mua nổi cái quạt tốt? Chẳng lẽ họ còn có thể ném ra đường rồi không nhận? Nói trắng ra là, ông chính là không có tâm”"
Ngôn Hoa Thanh ở bên ngoài cũng ra hình ra dáng, đi đến nơi nào cũng được người ta gọi một tiếng ông chủ, nhưng ở trước mặt Hoa Dạng, lại bị mắng đến nỗi không thể đứng thẳng lưng.
Nhà mình như nào chính mình biết, ông xác thật không có làm hết trách nhiệm, nhưng những việc này ông đều giao cho bà xã đi làm, hiện tại ông ta thật sự rất bận, không thể phân thân ra được. Ngôn Hoa Thanh nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Vương Quỳnh một cái, ông không rảnh, bà ấy rảnh vì cái gì không bỏ chút thời gian về nhìn xem?
Hoa Dạng lại hung hăng đâm chọc: "Bất hiếu, không hiền, bất nhân, bất nghĩa, hai người đều có đủ cả không thiếu cái nào."
Vương Quỳnh bị trừng mắt trong lòng có chút hoảng loạn, đúng là bà ta cố ý ngăn cách hai bên, không cho bọn họ thân cận, nhưng bà làm vậy có gì là sai? Bà chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình thôi mà?
Bởi vậy Vương Quỳnh đem lửa giận phát tiết đến trên đầu Hoa Dạng: "Mày có tư cách gì? Sao dám nói chuyện với chồng tao như vậy? Mày biết ông ấy là ai không?”
Hoa dạng căn bản không thèm quan tâm đến, nhưng cô cũng không để mình bị người đàn bà này xoay vòng vòng: "Ai thèm biết ông ta là yêu hay là ma, dù sao cũng không giống người."
Ngôn Mạch tự dưng muốn cười, miệng của cô nhóc này thật độc.
Ánh mắt của Vương Quỳnh lóe lên một tia sáng: "Mới tí tuổi đã nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ là coi trọng Ngôn Mạch? Nhà họ Ngôn chúng ta tuyệt đối chướng mắt loại mặt hàng này..."
Không đợi bà ta nói xong, Hoa Dạng liền không chút để ý nói lại: "Dâm đãng, chính mình không sạch sẽ nên nhìn ai cũng thấy không sạch sẽ."
Lời nói của Vương Quỳnh nghẹn ở cổ họng, mặt cũng nhanh chóng đỏ lên: "Mày... mày..."
Bà nói tiếp chẳng khác nào thừa nhận chính mình là suy bụng ta ra bụng người! Không nói tiếp chẳng khác nào thừa nhận. Đáng chết!
Hoa Dạng cười tủm tỉm nhìn bà ta: "Ngôn Mạch, bà ta là tiểu tam đúng không?”
"Ừ”" Ngôn Mạch chỉ nghĩ hỗ trợ thêm cho Hoa Dạng, bàn về lực sát thương, ai cũng không phải là đối thủ của cô.
"Tôi nói mà, thảo nào lớn lên có dáng dấp của tiểu tam, một chút cũng không thấy sang trọng." Hoa Dạng từ trước đến nay không thích can thiệp chuyện nhà người khác, nhưng nhà họ Ngôn cũng không phải người khác. Mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau ăn ăn uống uống, bà Ngôn tuổi tác đã cao, khắp nơi đêu mang đủ thứ bệnh, không có tiên sao được? Chữa bệnh cần rất nhiều tiên.
Có một đứa con trai nhà giàu mới nổi, tại sao còn phải chịu khổ?
"Hôm nay tâm tình tôi tốt nên chỉ điểm cho bà một câu, giám sát chặt chẽ người đàn ông của mình, đừng để ông ta ở bên ngoài thay bà tìm mấy chị em, nếu phản bội thành một loại thói quen, sẽ không thay đổi được đâu."
Cô chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới đoán trước được sự tình, từ lúc Ngôn Hoa Thanh có tiền, rất nhiều phụ nữ đều vây xung quanh người ông ta, mà Ngôn Thanh Hoa đối với phương diện nữ sắc cũng rất phóng túng.
Cái này gọi là nam nhân có tiền đều đồi bại.
Vương Quỳnh cả người đều không tốt, đây là tâm bệnh của bà, Ngôn Hoa Thanh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bà đã từng khóc nháo nhưng chính là quản không được.
Bà làm thế nào leo lên được vị trí này mọi người đều biết.
Vương Quỳnh chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao bà ta cũng có một trong tay một đứa con trai, so với ai khác cũng là bất bại.
"Hừ mày suy nghĩ nhiều rồi, tao với Hoa Thanh là chân ái..."
Hoa Dạng vừa nghe lời này liền cười: "Ngàn vạn lần đừng làm bẩn hai chữ chân ái này, một người thấy sắc nảy lòng tham, một người là tham tài yêu tiền, cớ gì cứ nói lời yêu để biện minh cho mục đích của mình? Quá ghê tởm."