Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 145




Ông Chu vừa nghe con trai mình đồng ý, liền giận dữ gầm lên: "Hiểu Quân, mày thật hồ đồ, khi không lại đi tin tưởng lời nói của một con nhóc. Mày nên an phận ở nhà làm ruộng đi, trong nhà còn mười mẫu đất cần trồng trọt, không thiếu việc cho mày làm đâu."

Con trai út là công nhân không có thời gian xuống ruộng, con dâu cả lại xa cách bọn họ, không thể trông cậy chỉ có thể dựa vào con trai lớn.

Nhưng ông ta không hề nghĩ tới, đối xử bất công như vậy người khác sẽ vui lòng ở lại bên cạnh nữa chắc?

Một chén nước phân chia không đều đã định trước sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì không có ai là kẻ ngốc cả.

Trái tim Chu Hiểu Quân càng thêm lạnh lẽo, không chịu chữa chân cho cậu thì thôi đi, còn muốn một người què như cậu làm việc nhà nông?

Thật đúng là xem cậu ta thành bùn mà nhào nặn.

Chu Hiểu Quân quay sang nhìn vợ nói: "Đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đi"

Trương Lệ âm thầm thở dài một hơi, trước hết đi huyện thành khám bệnh, chuyện khác sau này hãy nói.

Trương Tuệ cùng em gái đi thu dọn đồ đạc, hai vợ chồng nhà họ Chu bám lấy Chu Hiểu Quân nỗ lực khuyên bảo.

Hoa Dạng thoải mái hào phóng ngồi trên ghế, lấy ra một ít đậu phộng cho Hoa Quốc Khánh, tiện tay bật máy radio phát một bài nhạc, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên.

Ánh mắt của Chu Hiểu Minh loé lên, ánh sáng tham lam xẹt qua đáy mắt: "Cháu gái, máy radio này thật tốt, mua ở đâu vậy?" Đồ vật tinh xảo như vậy mang theo người, vợ cậu ta nhất định sẽ rất thích.

Hoa Dạng đắc ý khoe khoang: "Đây là hàng mẫu của Nhật, không bán ngoài thị trường, chú có thể đi Thượng Hải xem thử, hên xui ở đó có bán."

Chu Hiểu Minh càng nhìn càng thích, vật lấy hiếm làm quý, nếu có thể có một máy radio như vậy thì rất có mặt mũi.

"Chú sắp phải kết hôn, cái máy radio này không bằng bán cho chú đi"

Chu Hiểu Quân nghe được liền đen mặt, tiền này từ đâu ra, đương nhiên là của cậu rồi.

Phàm là có chút tôn trọng cậu, thì thằng ranh này cũng sẽ không dở trò trước mặt cậu, thật xem cậu ta như người chết sao?

Chỉ có thể nói người anh trai là cậu trong lòng em trai không có một chút phân lượng.

"Được!" Hoa Dạng cười cực kỳ ngọt ngào,

Hoa Quốc Khánh nhìn cô kỳ quái, con bé này cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy.

Chu Hiểu Minh phấn khích, hai mắt toả sáng: "Vậy thật tốt quá, chúng ta là thân thích, hôn lễ nhất định phải tới."

Hoa Dạng chậm rãi lột đậu phộng: "Nể tình chúng ta là thân thích, cho chú một cái nhân tình, cháu chỉ lấy chú một vạn, tiên trao cháo múc!"

Chu Hiểu Minh giống như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu tới chân, hai mắt mở lớn, không dám tin tưởng, gì, một vạn? Máy radio tốt nhất thị trường cùng lắm chỉ tốn mấy trăm khối: "Mày nói gì? Muốn ăn cướp hả?"

"Không có tiên?" Khoé môi Hoa Dạng cong lên, lộ ra một tia trào phúng nhàn nhạt: "Học đòi gì chứ, một tên nghèo kiết xác mà thôi."

Đúng! Cô cố ý! Dám mắng mẹ cô bất hiếu? Ha ha... để xem ai mất mặt hơn! Chu Hiểu Minh cảm thấy vô cùng nhục nhã: "Mày... Đây là bóc lột! Là hành vi của tư bản, phải chịu phê phán."

Hoa Dạng mặt không đổi sắc, mấy lời này chỉ là lời nói trẻ con, không đau không ngứa, đương nhiên cô mới không thèm sợ.

"Sản phẩm trong nước chú trọng tiện dụng nên giá rẻ, nhãn hiệu nước ngoài sờ vào một cái là mấy ngàn bởi vì phải chịu thuế, đây là thường thức, ngay cả cái này cũng không hiểu? Chậc chậc... Thật thiếu kiến thức, uổng phí một bó tuổi như vậy."

Hoa Dạng khắc nghiệt lên tiếng châm chọc, sắc mặt Chu Hiểu Minh lúc xanh lúc trắng, cả người tức giận đến phát run.

Hoa Quốc Khánh đứng lên đi tới gân Hoa Dạng, đề phòng nhìn Chu Hiểu Minh, ông sợ hắn thẹn quá thành giận mà ra tay với Hoa Dạng.

Ý cười trong mắt cô thêm mấy phần chân thành: "Tên của chú là Chu Hiểu Minh, làm công ở xưởng giày Lâm Thời đúng không? Cháu đã nhớ kỹ"

Hoa Dạng phát ra khí thế từ trên cao nhìn xuống, đè ép người nhà họ Chu, khiến cho bọn họ không thở nổi.

Ở trước mặt cô, đám người này ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có.

Hoa Dạng cười tủm tỉm nhìn người nhà họ Chu, trong đầu hiện lên vài cách để chỉnh chết bọn họ.

Từ nãy đến giờ Chu Hiểu Quân vẫn luôn quan sát cô, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ

Hai chị em nhà họ Trương xách mấy túi lớn đi ra, Hoa Dạng đi qua kéo tay hai đứa bé.

"Tiểu Văn Tiểu Tuấn, cùng chị vào huyện thành ở nhé!"

Tiểu Tuấn tám tuổi, tiểu Văn Bảy tuổi, đều là độ tuổi ngây thơ, bọn nó chỉ cảm thấy chị họ thật lợi hại, theo bản năng muốn thân cận với cô.

Hoa Dạng vừa động, Hoa Quốc Khánh lập tức theo sát phía sau.

Trương Tuệ trên mặt hiện lên ý cười, tâm tình nặng nề cả đêm liền buông lỏng.

Đi đến cửa thôn, Hoa Dạng nhìn thấy đám trẻ đang chơi đùa, hai mắt chớp chớp nhìn về phía bọn họ vẫy tay: "Mọi người lại đây, có muốn ăn kẹo không?"

"Muốn!" Một đám nhóc chạy như bay đến.

Hoa Dạng lấy ra một túi kẹo giơ lên cao nói: "Chị cho mỗi người hai viên, các em làm giúp chị một chuyện”