Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 110




Lão Cố và bà Chu nghe mấy lời của Hoa Dạng liền hai mặt nhìn nhau: "Sao cháu biết?"

Hoa Dạng hỏi lại với vẻ thản nhiên: "Đây không phải là chuyện thường tình sao?"

Thường tình cái mốc! Sao ông sao lại không nghĩ ra cơ chứ? Lão Cố chỉ còn biết trợn mắt nhìn Hoa Dạng, thật mất mặt mà, hắn ta chừng này tuổi mà thua cả một cô nhóc.

Sau khi đóng cửa tiệm, công việc cũng chưa dứt, Hoa Dạng câm đồng hồ xem giờ rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi xưởng thịt một chuyến."

Ngày nào cũng vậy, nếu buổi sáng muốn có thịt thì mỗi tối phải đến đặt trước, đó là lý do Hoa Dạng cố gắng thuyết phục Hoa Quốc Khánh lên huyện thành để giúp một tay.

Những công việc nặng nhọc này nên giao cho người đàn ông, với lại phụ nữ mà ra ngoài vào ban đêm cũng không được an toàn.

Màn đêm buông xuống, Hoa Dạng ngồi trên xe đẩy ngáp vài cái.

Hoa Quốc Khánh đẩy xe nhẹ nhàng, vừa đi vừa tán gẫu với vợ, ba người đi được nửa giờ, cuối cùng cũng đến xưởng thịt.

Một ông lão đến chào hỏi: "Tiểu Dạng, cháu đến rồi à, hôm nay cần bao nhiêu?”

Bất kể là ai đến, bọn họ cũng chỉ nói chuyện với một mình Hoa Dạng, bởi vì cô mới là chủ tiệm thật sự.

"Lấy một trăm cân ạ." Hoa Dạng leo xuống xe, rối rít tươi cười chào hỏi: "Chủ xưởng Chu, đây là cha cháu. Từ ngày mai ông ấy sẽ đến lấy hàng. Cha cháu còn nhiều điều chưa biết, có gì mong ngài chiếu cố nhiều hơn."

Chủ xưởng Chu liếc nhìn người đàn ông hiền lành đến ngờ nghệch, có chút ngạc nhiên khi biết cô gái thông minh nhanh nhẹn này lại là con gái ông, nhưng ông không thể hiện sự ngạc nhiên ấy ra mặt: "Đừng lo lắng, chúng ta cũng đâu phải người ngoài."

Ông tự mình đẩy xe thịt, thái độ cực kì vui vẻ, điều này làm cho Hoa Quốc Khánh có chút nghi ngờ.

Gì đây, không phải người thành phố rất kiêu ngạo và khó ở chung sao? Người này hình như thân thiện quá rồi thì phải?

Hoa Dạng mỉm cười lấy một phần giò heo kho đưa ra: "Chủ xưởng Chu, cái này cháu chuẩn bị cho ông ạ. Nếu ông cần hỗ trợ gì, cứ nói cho cha cháu, cha cháu nhất định sẽ giúp đỡ nhiệt tình."

Hai mắt của chủ xưởng Chu sáng ngời, ông thích nhất là vừa nhâm nhi rượu vừa ăn món thịt kho của nhà họ Hoa, phải nói là ngon đến không cưỡng lại được.

Món giò heo kho này tuy dai nhưng rất mềm, ăn béo nhưng không ngấy, đã thế còn dẻo dẻo, lại không hôi mùi thịt heo, vừa thơm ngon lại chế biến sạch sẽ.

Hoa Dạng thì không thích món này vì làm rất cực, mỗi lần nấu phải cạo lông heo cho sạch sẽ, làm không xuể phải nhờ người giúp, bởi vậy cô mới thích dùng thịt ở xưởng này để chế biến.

Về đến nhà, Hoa Quốc Khánh nhận ra còn rất nhiều việc phải làm, nào là xử lý nguyên liệu, rồi phải giặt giũ, bao nhiêu là chuyện rườm rà phiên phức, phải loay hoay đến tối mịt mới được ngủ.

Càng như thế, ông càng thương cảm cho vợ và con gái phải vất vả tất bật. Ngày hôm sau Hoa Quốc Khánh liền gọi điện về quê nhờ Hoa Quốc Lập trông coi nhà cửa, dù bị anh trai phản đối, ông cũng nhất quyết ở lại huyện thành cho bằng được.

Từ ngày có sự hỗ trợ của Hoa Quốc Khánh, mẹ con Trương Tuệ cũng đỡ vất vả hẳn.

Hoa Dạng phụ trách quản lí nguyên liệu, tiền nong với chuẩn bị cơm ngày ba bữa, Hoa Quốc Khánh sáng tối lấy hàng ngày hai lần, nhận hàng về thì cả ba người cùng nhau xử lý nguyên liệu, tối thì mở tiệm.

Ông có thể chịu đựng gian khổ, không ngại mệt nhọc, tuy có chút ngờ nghệch nhưng dưới sự chỉ bảo của Hoa Dạng, cuối cùng Hoa Quốc Khánh cũng quen việc.

Thời tiết dần trở lạnh, công việc kinh doanh ngày càng hanh thông thuận lợi, thi thoảng bọn họ cũng nhận được vài đơn hàng lớn, thậm chí có vài người còn mua thịt về để tổ chức đám cưới.

Nhà hàng lớn nhất ở huyện thành mỗi ngày đặt 30 cân thịt, các nhà hàng khác cũng đặt nhiều đơn nhỏ lẻ, với cả mấy công ty nhà máy xung quanh nữa, mỗi ngày tiêu thụ gần 600 cân thịt.

Hoa Quốc Khánh ngày nào cũng giao hàng đầu tắt mặt tối, Trương Tuệ ở nhà bán buôn không xuể. Hoa Dạng hỏi han mấy nhà gần đây, cuối cùng tuyển vợ của cựu cảnh sát Trương đến phụ giúp một tay.

Lão Trương là một quân nhân đã nghỉ hưu, quê ở nông thôn, tính tình thẳng thắn bộc trực. Một lần nọ, có một tên xã hội đen muốn gây khó dễ với nhà họ Hoa. Chính lão Trương lúc đó đang xếp hàng để mua thịt đã đứng ra giải quyết vấn đề.

Nhà họ Trương có ba người con, hai bé gái sinh đôi và một cậu con trai. Bà Trương thì không có nghề nghiệp ổn định, bình thường chỉ làm những công việc lặt vặt, ngoài việc nuôi vợ con, lão Trương còn phải tính toán tiết kiệm tiền gửi về quê, cho nên cuộc sống rất khó khăn. Bà Trương là một phụ nữ nông thôn, tính tình hơi đanh đá nhưng cũng rất thẳng thắn. Hoa Dạng trả lương cho bà là một tháng 40 khối, so với lăng xăng làm việc vặt, đương nhiên tốt hơn rất nhiều, bởi vậy bà vừa nghe liền đồng ý ngay.