Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 109




Hoa Dạng chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Hoa Quốc Khánh: "Cha, từ nay cha hãy cùng mẹ con con đến huyện thành, chúng ta sẽ sống với nhau, con sẽ không giận cha đâu."

Cô không nhắc tới chuyện công việc buôn bán, chỉ tỏ vẻ quan tâm đến mối quan hệ giữa mình với ông, muốn gắn bó không thể tách rời.

Quả nhiên, Hoa Quốc Khánh gật đầu mà không cần suy nghĩ: "Được chứ, cha hứa.

Ông hứa lấy hứa để, trúng đạn của Hoa Dạng không trượt một phân nào.

Lợi ích rành rành trước mắt, chỉ cần không khiếm thị là có thể nhìn thấy, ai mà không muốn sống tốt?

Môi trường mới khiến ông có chút bất an, nhưng không phải vẫn còn có Hoa Dạng đó sao? Cô vừa thông minh lại quyết đoán như vậy, chỉ cần nghe theo lời cô, mọi việc chắc chắn sẽ ổn cả thôi.

Hoa Dạng và Trương Tuệ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy không ngờ Hoa Quốc Khánh lại chịu đồng ý nhanh như vậy? Chuyện này đúng là ngoài dự tính của hai mẹ con.

Trương Tuệ có chút không yên lòng, cố ý nói thêm: "Toàn bộ tiên đều giao cho

Tiểu Dạng, sau này Tiểu Dạng sẽ quản lí sổ sách cùng chỉ tiêu."

Bà cảm thấy con gái mình vừa khôn ngoan lại tài giỏi, chuyện gì cũng lo được. Còn về phần người đàn ông này thì quên đi, đưa tiền vào tay ông ấy, có ma mới biết toàn bộ tiền sẽ tuồn ra đường nào.

Lúc này Hoa Quốc Khánh được con gái dỗ dành thì vui đến quên cả trời đất, bởi vì ông không chỉ có giày mới để mang, có đồng hồ để đeo, còn có cả thịt kho để ăn nữa. Tiểu Dạng thật có hiếu, cuộc sống mới tươi đẹp làm sao: "Đúng đúng, Tiểu Dạng giữ tiền tốt hơn cả hai chúng ta."

Mặc dù ông cũng đã từng giữ tiền, nhưng đến giờ cũng chả dư được mấy đồng, Hoa Quốc Khánh nghĩ cứ dứt khoát đưa cho Hoa Dạng cũng được.

Trương Tuệ thấy thái độ của chồng mình thì thâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong việc.

Hoa Dạng khẽ mỉm cười, không ai có thể thoát khỏi sự mê hoặc của đồng tiền, nhưng cô thì khác với bọn họ. Bởi vì Hoa Dạng kiếm được tiền cũng sẽ không bạc đãi bản thân, cho nên cô thích thứ gì thì sẽ mua thứ đó.

Nói là làm, lúc chiều tối Hoa Quốc Khánh cùng vợ và con gái đi mở tiệm, đây là lần đầu tiên ông đi bán hàng và cũng là lần đầu nhìn thấy môi trường làm việc nghẹt thở thế này.

Khách hàng đông như kiến cỏ, vây chặt như nêm, người người tay cầm tiền chen nhau tới trước để tranh nhau mua đồ.

Trương Tuệ phụ trách cân thịt, Hoa Dạng phụ trách thu tiền, hai người phối hợp vô cùng nhịp nhàng và ăn ý với nhau.

Hoa Quốc Khánh hoa cả mắt không biết nên xen vào thế nào, trông thấy hộp gỗ đựng tiền ngày càng đầy mà tim đập thình thịch.

Thật là nhiều tiên! Tất cả chỗ tiên này đều là của gia đình ông!

Hoa Dạng làm mãi không hết việc, liếc nhìn Hoa Quốc Khánh một cái rồi nói: "Cha, cha chặt đầu heo thành từng mảng nhỏ đi, đều đều một chút."

"Được." Gì chứ cái này ông làm được.

Hoa Quốc Khánh không có thời gian nghĩ nhiều, lúc đầu cắt vừa chậm lại méo xệch, nhưng làm được một lúc từ từ cũng quen dần. Hôm nay nhà bọn họ bán hết sạch hai trăm cân thịt, không còn dư chút nào. Cả nhà thu dọn đồ, vui vẻ đóng cửa tiệm để chuẩn bị về nhà.

Lúc này một người đàn ông vội vàng đi tới: "Cô bé, đợi một chút."

Hoa Quốc Khánh thấy anh ta có chút quen mắt, không phải là người đến lấy hàng hôm nay sao?

Lão Cố chạy nhanh tới, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, Hoa Dạng nhìn qua liền hiểu chuyện buôn bán hẳn là rất thuận lợi: "Chào bác, thịt hôm nay bán chạy không ạ?”

"Đương nhiên đương nhiên." Lão Cố hôm nay buôn bán rất đắt hàng, buổi trưa hắn đi lấy thịt, đến thị trấn nhỏ dưới kia bắt đầu bán, tâm một buổi tối là hết sạch. Khách đến sau không còn hàng mua liền phàn nàn không dứt miệng.

Một ngày vậy mà kiếm được đến 900 tệ. Vì kiếm được nhiều tiền mà lão Cố rất phấn khởi, cảm thấy đi báng hàng còn tốt hơn làm việc trong mấy nhà máy.

"Ngày mai chú đặt 20 cân đầu heo, 30 cân thịt, 100 quả trứng. Đây là tiền cọc. Mai chú lấy sớm có được không? Chú muốn lấy hàng lúc chín giờ để về bán cho họ sớm."

Chưa gì đã đòi tăng thêm 20 cân, Trương Tuệ vừa nhìn đã biết người này kinh doanh rất khá.

"Được rồi, không vấn đề." Hoa Dạng quay sang nhìn người phụ nữ đang chạy đến cách đó không xa, nói lớn: "Dì ơi, dì cứ từ từ ạ, đừng vội."

Người phụ nữ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng ngời: "Ôi! Cho dì lấy hàng bằng số lượng ngày hôm qua nha.

"Vâng ạ." Hoa Dạng cười rồi quay sang nhìn bà, người phụ nữ có phần tiêu tụy và hốc hác, quần áo dù có mụn vá nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Cô chỉ vào số thịt được xếp gọn gàng: "Dì à, dì có thể tìm một đơn vị nào đó, hỏi họ xem có nhận thịt không? Hoặc các nhà hảo tâm đem đi làm từ thiện cũng được ạ. Còn không, dì có thể hỏi mấy cửa hàng nhỏ. Dì cứ thử xem, biết đâu lại có nơi bỏ mối, như vậy dì sẽ có nguồn lợi nhuận cố định rồi."