Chủ nhiệm Bành vừa đi, Hoa Quốc Khánh như được thả lỏng, Hoa Dạng ân cần bưng một ly trà đưa cho ông, lại quan tâm hỏi han: "Cha, cha làm sao vậy?"
Hoa Quốc Khánh mới vừa chịu một trận đả kích, không ngờ đi cùng vợ đi giao hàng một chuyến, chớp mắt trong tay đã có cả đống tiền.
"Tiểu Dạng, vừa nãy cha mới thu được 90 đồng tiên đấy!"
Ông cảm thấy nội tâm của mình bị chấn động thật lớn, tam quan như muốn nứt ra, chả lẽ kiếm tiền lại dễ dàng như vậy sao?
Nghe nói là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến thì lại là một chuyện khác. Dù trước đó bọn họ vừa mua một căn nhà mới, nhưng ông cũng không có cảm giác gì mấy.
Bây giờ tiền trực tiếp chui vào tay ông, Hoa Quốc Khánh mới ý thức được vợ con mình thật sự kiếm được tiền, hơn nữa còn là rất nhiều tiền.
Khoé miệng của Trương Tuệ khẽ giật giật vài cái, tiền này do ông ấy kiếm hồi nào? Rõ ràng là do Tiểu Dạng kiếm được, ông ấy chỉ phụ đi giao hàng thôi có được không?
Hoa Dạng hơi mỉm cười, lên tiếng đáp trả: "Oa, cha thật đỉnh, buổi chiêu cha nhớ đi đến cửa hàng bách hoá mua đồ cho con với mẹ nha."
Hoa Quốc Khánh được khen thì có chút đỏ mặt, yên lặng đem tiền tới trước mặt Hoa Dạng.
Cô nghiêm túc xoè tiền ra đếm đếm, tổng cộng được 92 nguyên, tiền vốn là 50 nguyên.
"Cha, đây là tiền vốn mua nguyên vật liệu và các chi phí linh tinh, còn lại là tiền lời đấy. Hoa Dạng nói xong liền chia 42 nguyên thành ba phần: "Cha mẹ cầm đi, mỗi người chúng ta giữ một phần, lát nữa sẽ đi cửa hàng mua đồ."
Trương Tuệ đã sớm hình thành thói quen nghe lời con gái, tươi cười hớn hở thu vào 14 đồng tiền, đây là tiền tiêu vặt mà Tiểu Dạng cho bà đấy!
Tài chính trong nhà đều do Hoa Dạng quản lí, mỗi một số tiền đều có mục đích sử dụng rõ ràng.
Tâm trạng của Hoa Quốc Khánh có chút phức tạp, trong lòng đủ loại tư vị: "Tiểu Dạng, mỗi ngày hai mẹ con đều kiếm được nhiều tiên như vậy sao?"
"Không phải đâu cha." Hoa Dạng cười ngọt ngào đáp, Hoa Quốc Khánh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai ngờ lại nghe con gái nói tiếp vế sau: "Đây chỉ là giao hàng cho mấy người lấy sỉ để kiếm thêm chút đỉnh, buổi chiều mới là lúc chính thức buôn bán."
Miệng của Hoa Quốc Khánh bỗng mở to, vẻ mặt như không dám tin đây là sự thật, không phải như vậy chứ?...
Buổi trưa, cả nhà Hoa Dạng dùng bữa chung với hai bà cháu nhà họ Ngôn, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ, không khí cực kì náo nhiệt.
Mỗi một món ăn đều rất ngon và hợp khẩu vị của mọi người, Hoa Quốc Khánh thích nhất là món thịt kho tàu nên đánh chén được một tô lớn. Trương Tuệ lại yêu thích món cá hầm dưa chua, thịt cá trơn mềm nhẫn mịn, kết hợp với dưa chua cay nồng, ăn vào cực kì ngon miệng, muốn dừng cũng không dừng được.
Hai bà cháu nhà họ Ngôn thì nhìn chằm chằm vào món thịt viên đầu sư tử, bởi vì món này ăn rất bắt cơm, hương vị vừa đậm đà lại tươi mới.
Hoa Dạng tuỳ tiện nếm thử mỗi món một ít, sau đó vùi đầu vào ăn tôm hùm đất xào cay, đây mới là món ưa thích của cô.
Mọi người vừa nhấm nháp món ngon, vừa nói chuyện phiếm với nhau. Hoa Quốc Khánh vốn là một người khó nói chuyện, nhưng ở trước mặt bà cụ Ngôn lại cực kì hoà hợp.
Phải công nhận bà Ngôn là một người rất dễ mến, không chỉ hiền lành ôn hoà lại hiểu biết nhiều, lời nói ra cũng khiến người khác tin phục.
Từ nhỏ Hoa Quốc Khánh vốn thiếu thốn tình thương của cha mẹ, nhưng không hiểu sao lại nhận được sự quan tâm của người lớn từ trên người bà cụ Ngôn.
Ông cảm thấy nội tâm của mình được bà an ủi phần nào, vì vậy hai người chung đụng cũng không tồi.
Có thể nói, duyên phận giữa người với người đúng là điều kì diệu.
Bà Ngôn đã trải qua vô số sóng gió của cuộc đời, cũng ăn qua không ít khổ, cho nên suy nghĩ của bà trưởng thành và chín chắn hơn Hoa Quốc Khánh nhiều.
Ăn xong một bữa cơm, quan hệ giữa hai nhà cũng được kéo gần thêm một khoảng, lúc này bà cụ mới nói lời thấm thía: "Quốc Khánh à, thật ra cậu không biết Trương Tuệ và Tiểu Dạng đã phải vất vả như thế nào đâu? Trời chưa sáng đã phải dậy làm việc, vội vàng chạy đến xưởng chế biến để lấy thịt, lúc vê trên đầu còn đổ đầy mồ hôi, nhìn qua không còn miếng sức, người khác trông thấy cũng cảm thấy thương."
Trương Tuệ không trải qua nhiều sự đời, tính tình lại mâm yếu, đến bây giờ còn không thể tự thân độc lập, mọi chuyện không thể cứ dựa vào một mình Hoa Dạng chống đỡ được.
Hoa Quốc Khánh nghe vậy, trong lòng dâng lên một tia bất an cùng xấu hổ, Hoa Dạng nhàn nhạt liếc ông một cái rồi nói: "Bà Ngôn, đừng nói mấy chuyện này nữa, đây là do chúng ta tự lựa chọn, có khổ có mệt thì mẹ con cháu cũng cam tâm tình nguyện, cha, cha không cần để mấy lời ban nãy vào trong lòng, muốn sống như thế nào thì cứ sống như vậy." Hoa Dạng không nói gì thì thôi, cô càng nói vậy thì trong lòng Hoa Quốc Khánh càng thêm hụt hãng.