Chủ nhiệm Bành làm gì còn tâm tình ăn uống vào lúc này, cũng không muốn đánh mất hình tượng giáo viên nghiêm túc của mình, cứ có cảm giác nếu mình ăn uống thả cửa ở nhà học sinh thì quá kì cục đi?
Nghĩ là làm, cô liên lục xua tay từ chối: "Không không không, cô không ăn đâu..."
"Là do em tự nấu đấy, cô cứ nếm thử rồi góp ý cho em, thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu cả. Hoa Dạng nói xong liền nhét đôi đũa vào tay của chủ nhiệm Bành: “Đây là món đậu hũ đông."
Chủ nhiệm Bành nhìn qua, liền thấy bên trên miếng đậu hũ điểm xuyết mấy màu xanh của hành lá, thật sự rất mê người.
Hoa Dạng rất biết nói chuyện, cô cảm thấy mình không thể từ chối sự nhiệt tình của học trò, liền tính ăn thử một miếng rồi thôi: "Món này thật sự do em làm à?
"Đúng vậy, em là đầu bếp giỏi nhất trong nhà đấy."
Món này được làm từ đậu hũ đông lạnh, bên trong chứa đầy nước sốt đặc chế, vừa cắn vào một ngụm là nước sốt đã tràn ra bên ngoài, đặc biệt mềm mại lại tươi mới, chấm thêm với một ít tương ớt, vị chua cay mặn ngọt đều đủ cả, ngon đến nỗi khiến người khác phải cảm thán, chủ nhiệm Bành ăn đến nỗi trong lòng cực kì hạnh phúc.
"Ngon quá đi, em nấu món này như thế nào vậy? Lần đầu tiên cô thấy đậu hũ đông có thể nấu thành món kho đấy, thật là mới mẻ."
"Là như vầy... Hoa Dạng nở nụ cười lém lỉnh, kể lại một lượt cách làm cho chủ nhiệm Bành nghe, giọng của cô vừa trong trẻo lại dịu dàng, khiến tâm tình của người nghe cũng cảm thấy dễ chịu. Chủ nhiệm Bành ăn hết miếng này đến miếng khác, món ngon như có một sức mạnh vô hình, làm cho cô không thể ngơi nghỉ dù chỉ một giây.
Vừa ăn xong một chén đậu hũ đông, chủ nhiệm Bành mới chợt bừng tỉnh, vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chết mất thôi, không ngờ cô lại ăn nhiều như vậy!
Còn đâu hình tượng của một giáo viên nghiêm túc!
Hoa Dạng bưng thêm một mâm đồ ăn lại đây: "Chủ nhiệm, cô nếm thử món tôm hùm đất xào cay này đi."
Chủ nhiệm Bành một hai không chịu đụng vào, Hoa Dạng phải tự mình lột vỏ một con tôm rồi đưa vào trong tay của cô.
Màu sắc của tôm hùm rất mê người, dù cái đầu của nó lớn, nhưng thịt tôm cũng không ít, chấm vào một chút nước sốt, hương vị chua chua cay cay lập tức tràn ngập đầu lưỡi.
Không một ai có thể ngăn cản mị lực của món tôm hùm đất xào cay, đương nhiên chủ nhiệm Bành cũng không phải là ngoại lệ, chỉ thấy cô vừa ăn tôm vừa thâm mắng chính mình, nhưng thật ra trong nội tâm cực kì vui vẻ, hạnh phúc đến nỗi quên cả trời đất.
Trước đây chủ nhiệm Bành chưa từng ăn qua mấy món nào ngon như vậy, trong đầu thầm tính toán, sau khi trở về phải bắt chông mình làm cho cô một bàn tiệc lớn... Không, ba bàn mới đủ!
Hai người nhanh chóng xử lí hết mâm tôm hùm đất, lúc này lý trí của một người giáo viên lại được một phen trỗi dậy, chủ nhiệm Bành khóc không ra nước mắt, cảm thấy đặc biệt khinh bỉ bản thân, quá mất mặt, đúng là miếng là ăn miếng nhục mà...
Cứ tưởng đó đã là cực hạn, nhưng không...
Hoa Dạng như thể không phát hiện ra vẻ chật vật và dằng xé trên mặt chủ nhiệm, cô từ tốn thả thêm hai vắt mì vào nồi nước sốt tôm hùm, lại lưu loát vớt lên rồi chia một nửa chỗ mì vào chén của chủ nhiệm Bành. Cứ như vậy, một mùi hương hấp dẫn nhanh chóng tràn vào khoang mũi của chủ nhiệm Bành.
Vị giáo viên nọ: ".." Xin đầu hàng, lòng tôi mệt lắm rồi, thật sự không thể chống cự được dụ hoặc của đồ ngon nữa.
Cô nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thôi kệ đi, đã ăn cả đống đồ ăn rồi, giờ thêm chén mì nữa cũng nhằm nhò gì?
Hơi cay của nước sốt tôm hùm khiến cho người ăn cảm thấy ngon đến nỗi muốn khóc, cứ có cảm giác trước đây đi ăn đồ ngoài quán đều bị lỗ tiền.
Cũng chả biết đứa nhỏ này sao lại nghĩ ra cách trộn mì với nước sốt?
Tay nghề nấu nướng của em ấy thật là tuyệt, cho dù tương lai không học đại học cũng có thể làm một đầu bếp nổi tiếng.
Không đúng, sao có thể để em ấy đi làm đầu bếp được? Phải thi vào một đại học trọng điểm mới là con đường sáng suốt, đọc sách mới có thể thay đổi tương lai, những cái khác đều thua kém.
Nhưng mà... thật sự ăn ngon quá đi!
Có một vài người rõ ràng có thể dựa vào tay nghề để kiếm cơm, thế mà ông trời còn cố tình trao cho người đó thêm chỉ số IQ cao.
Khoảng cách giữa người với người đúng là quá khác biệt.
Đến khi Hoa Quốc Khánh về tới nhà, dáng vẻ của ông chả hiểu sao lại có chút hốt hoảng, cứ như người mất hồn.
Chủ nhiệm Bành nói với ông mấy câu, ông cũng chả nghe lọt tai, chỉ ừ ừ đáp lại vài câu cho có, hoàn toàn không ở trong trạng thái tiếp thu.
Cô thấy thế liền hết cách, chỉ có thể chào hỏi vài câu rồi ra về, âm thâm hạ quyết tâm lần sau sẽ đến tiếp, nhất định phải nghĩ cách thuyết phục cho bằng được người này thì mới thôi.