Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 61




Trình Gia Thuật nhìn ánh mắt né tránh và sự chần chờ trong đó của cô, anh nhớ tới chuyện người đàn ông họ Tôn kia nói cô là tự nguyện, không ai ép buộc cô cả, cô thà rằng vứt bỏ chồng con cũng muốn đi theo cái tên Tôn cường kia.

Trớ trêu thay, cách đây không lâu người phụ nữ lắm mồm này còn lớn tiếng nói thích Trình Gia Thuật anh nhất!

Gân xanh trên trán anh nổi lên, lại nhịn không được lửa giận đang bùng phát, anh đem khay trà trên bàn Bát Tiên nối liền bình nước ấm cùng nhau quăng xuống mặt đất.

Nước trong ấm là nước nóng do Lâm Nghiên Thu đun trước khi đi ngủ, phịch một tiếng, tất cả đã nổ tung trên đất.

Nước nóng rơi tứ tung trên bắp chân khiến Lâm Nghiên Thu tê nhức đau đớn.

Cô sợ tới mức không khống chế được nước mắt òa lên khóc.

Ô ô, đây là người đàn ông ma quỷ gì đây...

Thật kinh khủng, cô muốn quay về nhà...

Nhìn cô vợ nhỏ đang khóc như lê hoa đái vũ, Trình Gia Thuật thờ ơ nắm chặt nắm đấm đặt trên bàn Bát Tiên.

Lâm Nghiên Thu và anh kết hôn vào năm cô mười bảy tuổi, đến nay cũng đã tròn bảy năm.

Nhưng anh chưa bao giờ thất thố như ngày hôm nay, càng không nghĩ tới bản thân lại có thể thất bại chỉ vì người phụ nữ này.

Anh đứng dậy, chân mang đôi Ủng trong quân đội đạp lên những mảnh thủy tinh rồi lạnh lùng đi vào phòng.

Đợi đến khi Lâm Nghiên Thu lay lại tỉnh thần mới cảm thấy hai bắp chân của mình nóng hổi và vô cùng đau đớn.

Cô đem cái đèn dầu hỏa kề sát vào chân, thấy trên đùi không chỉ có một mảng đỏ lớn mà còn rất nhiều mụn nước lớn nhỏ nổi lên.

Nhất định là do nước nóng đun bỏng cô rồi.

Vừa rồi Trình Gia Thuật mới phát hỏa với cô xong nên cô cũng không dám trực tiếp đi vào phòng.

Lâm Nghiên Thu vừa đau vừa buồn ngủ, mặc kệ cái áo trên người đã bị mồ hôi và nước mưa làm cho ẩm ướt, cô lủi thủi một mình ngồi ở nhà chính, còn trách bản thân mình thật đáng thương.

Ngay tại lúc này cô mới chân chính ngộ ra một điều cái gọi là thế giới tuy lớn nhưng không có chỗ cho ta dung thân.

Lâm Nghiên Thu mím môi suy nghĩ, có lễ cô là người xuyên không xui xẻo nhất từ trước đến nay.

Cô vốn dĩ chẳng phải người kiên cường gì, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều nên cô vừa yếu ớt vừa lắm mồm.

Lâm Nghiên Thu cảm thấy cực kỳ Ủy khuất, cô khóc thật to, nước mắt rơi càng nhiều.

Cô cũng chỉ biết ngồi lau nước mắt một mình mà chẳng dám vào phòng.

Cũng không biết qua bao lâu, dưới đất bỗng dưng xuất hiện một cái bóng khiến Lâm Nghiên Thu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy người tới là Trình Gia Thuật đang khoanh hai tay đứng dựa vào tường, nhíu mày nhìn cô.

Nhìn cái gì mà nhìn.

Lâm Nghiên Thu đỏ mắt cúi đầu, hai bàn tay vòng quanh bắp chân không dám đụng vào.

Sau đó hai tay cô đã bị tách ra, có vẻ như Trình Gia Thuật không nghĩ tới cô sẽ bị bỏng đến như vậy, động tác nắm tay cô cũng chậm lại, tiếp theo không nói một lời mà đi thẳng vào phòng.

Một lát sau, cũng không biết anh lấy ở đâu ra một lọ thuốc rồi ngồi xổm bên cạnh cô, nói: "Lấy tay ra."

Lâm Nghiên Thu không để ý tới anh ta.

Trình Gia Thuật nói lớn: "Nhanh lên!”

Hung dữ như vậy làm cái gì!

Lâm Nghiên Thu nghẹn ngào rồi tiếp tục khóc.

Làn da của cô trời sinh đã đẹp, hơn nữa mỗi ngày cô deu chăm sóc kỹ càng nên khi bị nước nóng văng lên có thể dùng hai chữ thê thảm để nói cũng không quá đáng.

Bắp chân của cô bây giờ thê thảm không đành lòng nhìn, từng mảng lớn đỏ tươi giống như muốn rách da chảy máu.

Trên mặt Trình Gia Thuật xuất hiện một vết nứt.

Lâm Nghiên Thu thấy anh sắp đổ thuốc màu tím trong bình vào chân mình, cô nhịn không được sợ hãi hỏi: "Đây là cái gì vậy? Nó có đau hay không?" Cô vừa mới khóc một trận nên giọng nói mang theo nức nở mềm mại hơn bình thường.