Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 89




Lúc này, đại đội trưởng bắt đầu làm việc, cháu trai đại đội trưởng chạy tới hô lớn: "Ông ơi, cảnh sát tời tìm ông... Ông ơi, cảnh sát tời tìm ông..."

Cháu trai đại đội trưởng kêu rất to nên những người bắt đầu làm việc ở chỗ đó đều nghe được. Nghe thấy cảnh sát tới, suy nghĩ thứ nhất trong đầu mọi người là đại đội trưởng phạm tội?

Còn chưa nói tới sau khi nghe cháu trai gọi, thiếu chút nữa đã hù chết đại đội trưởng. Phải biết rằng, dân chúng thời buổi này mà nhìn đến cảnh sát thì đều nghĩ không làm việc xấu cũng thấy sợ trong lòng. Cho nên, đại đội trưởng cẩn thận nhớ xem mình có phạm tội gì không. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, ông vẫn không biết mình phạm tội gì.

Đại đội trưởng: "Đã biết, ông về ngay." Lên bờ thì ông giáo dục lại cháu trai,"Gọi lớn vậy làm gì? Có chuyện gì thì nói nhỏ với ông không được hả?”

Cháu trai đại đội trưởng mới 6 tuổi, nghe thấy ông mình nói vậy thì cười ha ha. Đôi môi của cậu đo đỏ cười rộ lên làm người khác rất thích nên vì nụ cười này mọi chuyện luôn thuận lợi. Cho nên tên nhóc này rất biết lợi dụng ưu điểm của mình.

Đại đội trưởng đánh nhẹ lên đầu cháu trai: "Cảnh sát có nói gì không? Cụ cháu đâu?" Nhà đại đội trưởng đã phân gia, nhưng vì ông là con trai trưởng nên mẹ ông đi theo ông.

Đứa nhỏ này tên Phạm Hữu Vọng, Phạm Hữu Vọng nói: "Bà đang rót trà cho cảnh sát, cảnh sát tới hỏi đại đội trưởng ở đây sao? Bà nói con trai mình đi làm việc rồi, hai người có chuyện gì sao? Cảnh sát nói, chúng ta có chuyện cần tìm ông ấy nên phiền bà đi gọi ông ấy về. Sau đó bà kêu cháu đi gọi ông."

Đại đội trưởng gật gật đầu, không hề nói gì. Chính là khi tới gần nhà mình, sao ông lại thấy khẩn trương? Mi mắt nháy không ngừng.

Đại đội trưởng bước vào nhà, thấy hai cảnh sát ngồi và mẹ ông đang ngồi bên cạnh. Mẹ ông thấy ông vào thì nói với ông: "Con trai, đồng chí cảnh sát có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ."

Đại đội trưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Hỗ trợ chứ không phải phạm tội thì vậy là tốt rồi."Hai vị đồng chí cảnh sát, hai người có yêu cầu gì thì đến chỗ tôi rồi nói."

Bởi vì Tiền Quân ăn mặc cảnh phục, Ôn Hiền cùng Tiền Quân ở bên nhau nên đại đội trưởng cho rằng Ôn Hiền cũng là cảnh sát.

Tiền Quân: "Chào đại đội trưởng, chúng tôi có việc tìm ông nhưng giữ bí mật đến đây, ông xem?”

Đại đội trưởng: "Đi, đến văn phòng của tôi? Nơi đó có không ai nên sẽ không có người nghe."

Một hàng ba người đi vào văn phòng thôn ủy, đại đội trưởng mời Tiền Quân cùng Ôn Hiền vào liền đóng cửa.

Tiền Quân nói thẳng: "Đại đội trưởng, lần này chúng tôi tới là vì có quan hệ với Phạm Ôn Lễ."

Đại đội trưởng sửng sốt, ngay từ đầu còn không phản ứng kịp. Sau khi phản ứng lại thì liền hiểu rõ mọi chuyện: "Người nhà Ôn Lễ tới tìm?" Đã hai năm trôi qua, chuyện này gần như bị mọi người quên mất. Bây giờ, cảnh sát bỗng xuất hiện, vậy khẳng định là có chuyện này. Chỉ là đã qua hai năm, Ôn Lễ được người khác nhận nuôi, cảnh sát còn không có từ bỏ sao?

Tiền Quân nói: "Đúng vậy. Mấy ngày trước, người nhà Ôn Lễ tìm tới, là cậu của Ôn Lễ. Ôn Lễ là cháu ngoại trai của anh ấy. Bởi vì Ôn Lễ bị bọn buôn người bắt cóc chị của anh ấy qua đời vì chuyện này. Mấy năm nay, Ôn tiên sinh chạy khắp nơi để tìm kiếm cháu ngoại trai của mình.

Đại đội trưởng nhìn về phía Ôn Hiền, người đàn ông này có ngũ quan cân đối, ánh mắt hơi bén nhọn, khí chất có chút bất đồng với người bình thường. Nhưng mà sao anh chứng minh được mình là người thân của Ôn Lễ?" Ôn Hiền đứng dậy, hành quân lễ với đại đội trưởng: "Đầu tiên cảm ơn đại đội sản xuất thôn Phạm gia đã thu nhận Ôn Lễ, tôi là một quân nhân. Hai năm trước, vì Ôn Lễ bị bọn buôn người bắt cóc đi nên tôi mới xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ, tôi liền chạy khắp nơi tìm Ôn Lễ, đây là thư xuất ngũ của tôi. Mặt trên có viết nguyên nhân tôi xuất ngũ, đây là chứng nhận sĩ quan của tôi." Trên giấy xuất ngũ của hắn có viết nguyên nhân xuất ngũ là vì tìm kiếm cháu ngoại trai.