Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 208




Trên đường trở về, Tiểu Ôn Lễ rất ngoan ngoãn, tự mình đi bộ gần một tiếng, cũng không kêu ca than mậệt, bởi vì bà nội, cô cùng cậu đều đang cầm đồ vật. Tiểu Ôn Lễ đeo một cái túi nhỏ, đây là lúc thằng bé đi học, Lâm Dư Dư cho thằng bé. Mà hiện tại trong túi chứa đầy đồ ăn. Bất quá đoạn đường sau, thằng bé đi không nổi nữa rồi, cho nên Lý Thu Hồng, Chương Long và Lâm Dư Dư thay phiên cõng thằng bé.

Về đến nhà, ăn nồi canh khoai lang lúc buổi sáng cố ý nấu dư ra. Buổi chiều bắt đầu giết gà, Lâm Dư Dư giết một con gà, Lý Thu Hồng cũng giết một con gà.

Về đêm, người một nhà liền đem nửa con gà đi nấu canh. Sau khi nấu xong canh gà, Lâm Dư Dư lấy cớ đi trạm y tế xử lý chút việc, sau đó kêu Chương Long đi gọi Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh, để bọn họ đến trạm y tế uống một chén canh gà, đối với chuyện này, mọi người đã phối hợp tương đương thuần thục.

Qua sang năm, thôn Phạm gia thật náo nhiệt, phá núi mở đường, xuống ruộng cày cấy, chiết cành cây cam, mà bọn nhỏ một khi thời gian rảnh, cũng xuống ruộng hỗ trợ, tuổi lớn thì giúp đỡ chuyện đồng áng, tuổi còn nhỏ thì đi nhổ cỏ, gieo hạt giống.

Lâm Dư Dư thấy mọi người nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể làm người rảnh rỗi a. Vì thế, cô lên núi bắt lợn rừng. Chờ sau khi cô quật ngã một con, vội vàng chạy đi gọi người: "Đại đội trưởng... Đại đội trưởng..."

Đại đội trưởng đang chỉ huy mọi người phá núi đâu: "Bác sĩ Lâm, chuyện gì a?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, cháu bắt được một con lợn rừng, nhưng cháu không dám giết heo a, chú tìm vài người tới hỗ trợ với."

Đại đội trưởng giật mình, cái tẩu đều rơi xuống đất cũng không thèm để ý: "Bác sĩ Lâm, cháu nói cái gì? Cháu bắt được một con lợn rừng?" Bác sĩ Lâm tay chân nhỏ nhắn, sao có thể bắt được lợn rừng chứ? Lâm Dư Dư: "Cháu dùng thuốc làm lợn rừng té xỉu rồi, hiện tại nó còn đang nằm ở trên núi đó, nếu chú lại không gọi người, chờ nó tỉnh liền chạy mất dạng rồi."

Đại đội trưởng: "Khó mà làm được, thịt đến bên miệng sao có thể cho nó chạy a? Vài người tới đây, cùng ta đi bắt lợn rừng nào."

Đại đội trưởng dẫn theo mười mấy tên thanh niên trai tráng, dưới sự dẫn dắt của Lâm Dư Dư, đi tới chỗ lợn rừng, lợn rừng còn đang nằm trên mặt đất.

Lúc mới bắt đầu, mọi người có chút sợ hãi, không dám tới gần, trước tiên dùng cục đá ném lợn rừng, thấy lợn rừng không có phản ứng, một đám đàn ông liên hăng hái lên, bọn họ tiến lên, chạy nhanh tới cắt động mạch, lấy máu lợn rừng, tốc độ đó quả thật như đang cắt cổ gà, vừa lưu loát vừa nhanh chóng.

Vì thế bữa trưa và bữa tối cùng ngày, thôn dân thôn Phạm gia liền ăn cơm tập thể, thị lợn rừng hầm củ cải, mỗi người đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Chờ tới tháng 5, cây nho bắt đầu tiến vào thời điểm sinh sôi nẩy nở, bởi vì đã chiết cành cây cam thành công, cho nên đối với cây nho, mọi người cũng tràn ngập hy vọng.

"Bác sĩ Lâm, khi nào chúng ta có thể ăn nho a?"

Lâm Dư Dư: "Chờ đến mùa hè năm sau, chúng ta liền có thể ăn nho, đến lúc đó, mỗi người đều có thể nếm thử."

Trẻ con thích ăn ngon, từ khi biết sang năm là có thể ăn nho, bọn nhỏ mỗi ngày tan học liền sẽ tới ngồi canh vườn nho, mọi người đều ăn qua nho dại, chỉ cần quả ngọt, sẽ ăn rất ngon.

Đám nhỏ ngồi canh, liền canh tròn một năm, chờ đến tháng 8 năm 72, cây nho của vườn trái cây thôn Phạm gia được mùa.

"Thời điểm mọi người hái nho cần phải chú ý, không thể làm hư dây nho." Đại đội trưởng cầm loa, đứng ở vườn trái cây thét to,"Đám nho lần này chúng ta muốn đem đi đẩy mạnh tiêu thụ, cho nên vẻ ngoài nhất định phải giữ cho đẹp." Lâm Dư Dư bưng sọt đựng quả nho đã được chọn ra, tổng cộng chia làm ba rổ: "Đại đội trưởng, một rổ đưa công xã, một rổ đưa đến chính quyền cấp huyện, một rổ đưa cho tòa soạn báo."

Trước đây bọn họ có thảo luận qua, đại đội trưởng bỏ loa xuống đất, cùng thư ký bưng mấy rổ nho lên xe bò, sau đó hai người đi tặng nho.

Nếu dựa theo tính cách trước đây của bọn họ, họ khẳng định sẽ thành thật, không dám đưa tặng, nhưng trải qua một năm "giáo dục" của Lâm Dư Dư, bọn họ đã biết rõ cách làm người, nên đối nhân xử thế như thế nào, cho nên việc tặng đồ này, bọn họ rất quen thuộc.