“Sao anh về trễ thế?”
Hai cha con Thôi Trí Viễn về đến khách sạn thì cũng đã gần chín giờ, hai mẹ con Lương Vịnh Văn còn chưa ngủ, nghe bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, bọn họ lập tức mở cửa đi ra ngoài.
“Ăn cơm đến tám giờ, mới vừa đưa cô út về xong, sau đó lập tức về ngay.”
Thôi Tư Vi trả lời, còn quan tâm hỏi; “Chị, chị đã gắn răng giả vào chưa?”
“Rồi, bác sĩ nơi này toàn là lang băm, làm chị đau muốn chết.”
Hiện tại miệng của Lương Tư Dao sưng vù giống như hai cây lạp xưởng, hôm nay đi ra ngoài đều phải dùng tay che miệng lại.
Thôi Tư Vi trợn trắng mắt với cô ta: “Chị bị rụng cái răng chứ không phải là rụng cọng tóc, cho dù bác sĩ nào làm thì chị vẫn cứ đau thôi.”
“Em không mỉa mai chị thì sẽ c.h.ế.t à.”
Lương Tư Dao không thành thạo tiếng phổ thông, trực tiếp dùng tiếng nước Y cãi lại cậu bé.
“Em không thèm quan tâm đến chị.”
Hôm nay Thôi Tư Vi chạy ngược chạy xuôi bên ngoài cả ngày, hiện tại cũng rất mệt, phất tay với bọn họ: “Mẹ, mẹ với chị về đi ngủ đi, con và cha đi tắm xong cũng sẽ đi ngủ.”
“Trí Viễn, hôm nay anh có đi gặp cha mẹ của anh không? Bọn họ gọi anh về làm gì? Có phải tìm anh đòi tiền không?” Lương Vịnh Văn chỉ quan tâm việc này.
“Anh đã nói rồi, chuyện nhà họ Thôi không cần em nhúng tay vào.”
Hôm nay Thôi Trí Viễn gặp được hai mẹ con Cung Vãn Đường, tâm trạng khá tốt, giọng điệu khi nói chuyện với bà ta cũng coi như khá tốt, không có vẻ mất kiên nhẫn như bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-899.html
.]
“Em là vợ của anh, em có thể không quan tâm, nhưng dù sao anh cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ.” Lương Vịnh Văn xụ mặt nói.
“Em không cần hỏi quá nhiều, đi về ngủ đi.”
Thôi Trí Viễn cầm quần áo và đồ dùng tắm rửa của ông ấy, đi đến phòng tắm công cộng tắm rửa trước.
Thấy ông ấy lại bày ra thái độ này, Lương Vịnh Văn bực bội muốn chết, giữ con trai lại hỏi: “Tư Vi, con nói cho mẹ biết, cha của con cho bọn họ bao nhiêu tiền?”
Thôi Tư Vi thấy bà ta chỉ chú ý việc này, nhíu mày nói: “Mẹ, không phải ngày hôm qua con đã nói với mẹ rồi sao? Cha cho bọn họ bao nhiêu tiền là chuyện của cha, cha muốn cho bao nhiêu thì cứ cho, mẹ đừng có xía vào hỏi quá nhiều.”
“Thôi Tư Vi, em đúng là ngu thật đó, sau này tiền của cha đều sẽ là của chúng ta, hiện tại cha cho quá nhiều tiền thì sau này chúng ta sẽ mất đi bao nhiêu đó tiền đó.”
Giọng nói của Lương Tư Dao có chút chói tai, cũng không nghĩ đến chuyện hạ giống, Thôi Trí Viễn chỉ mới đi xa được sáu bảy bước nghe thấy rất rõ, lập tức cầm theo đồ quay về.
“Lương Tư Dao, cô lặp lại những lời đó lần nữa.”
Ông ấy đột nhiên từ đằng sau lên tiếng, Lương Tư Dao giật mình, sắc mặt có chút hoảng: “Cha, sao cha đi đường mà không có âm thanh nào hết vậy?”
Ánh mắt Thôi Trí Viễn vô cùng lạnh nhạt nhìn hai mẹ con, mở cửa đi vào phòng, quăng đồ lên đầu tủ, xụ mặt nói: “Đi vào nói chuyện.”
Thôi Tư Vi đóng cửa lại, cả gia đình bốn người đi vào phòng nói chuyện.
“Lương Vịnh Văn, tôi đã nghe thấy hết toàn bộ những lời nó vừa mới nói, hiện tại lập tức nói rõ ràng với nó, tài sản của tôi có liên quan gì đến nó hay không?” Thôi Trí Viễn biết Lương Vịnh Văn có ý đồ xấu xa, hiện tại xem ra Lương Tư Dao đã bị bà ta tẩy não từ lâu rồi, đã tơ tưởng đến tiền và gia sản của ông ấy từ lâu.
Ánh mắt Lương Vịnh Văn có chút láo liêng, xụ mặt nói: “Trí Viễn, anh đã nuôi Tư Dao từ nhỏ đến lớn, con bé luôn gọi anh là cha, cho dù không phải con ruột thì anh nuôi con bé nhiều năm như thế cũng phải có tình cảm gì chứ, sau này Tư Dao sẽ coi anh như cha ruột, hiếu thảo với anh.”
“Cho nên, ý của cô là, tôi cũng nên chia một phần gia sản của mình cho nó?” Thôi Trí Viễn trực tiếp chỉ thẳng vào vấn đề quan trọng
“Công ty anh có lợi nhuận không thấp, anh cũng có không ít tài sản, chia một chút cho Tư Dao, sau này con bé gả ra ngoài cũng có mặt mũi, chúng ta cũng sẽ có mặt mũi theo mà.”