Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 867




Thôi Trí Viễn biết rất rõ tính cách của anh cả nhà mình, trước kia khi ở nhà đã thích tranh cường hiếu thắng, rất để ý đến chuyện phân phối lợi ích, nói chính xác hơn thì là yêu tiền như mạng, lúc nào trong đầu cũng chỉ đang ích kỷ tính toán.

Mười năm qua ông ta bò đến địa vị càng cao, bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, ông ta chắc chắn sẽ càng làm quá đáng hơn trước kia.

Thôi Trí Viễn không ngờ những người khác trong nhà cũng biến thành như thế,ông ấy biết nguyên nhân chính của chuyện này là do cách giáo dục của cha mẹ, bưng trà nóng lên uống một ngụm, thở dài nói: “Hòa Dân, anh có biết địa chỉ của người nhà họ Cung và em gái út của tôi không?”

“Nhà họ Cung chỉ có hai mẹ con Cung Vãn Đường ở kinh đô thôi.” Hà Hoài Dân biết một ít.

“Bọn họ ở nơi nào?” Thôi Trí Viễn vội hỏi.

Hà Hoài Dân thấy ông ấy rất vội vàng, rõ ràng đã biết cái gì, nhìn thoáng qua Thôi Tư Vi ở bên cạnh, nói cho ông ấy: “Cung Vãn Đường có hai đứa nhỏ, con gái lớn tên Cung Linh Lung, vừa tròn hai mươi tuổi...”

“Anh gặp con bé chưa?” Thôi Trí Viễn run giọng ngắt ngang.

“Tôi chưa thấy, ba mẹ tôi gặp qua rồi, mẹ tôi nói cô gái kia rất giống Cung Vãn Đường, rồi lại có một vài đường nét rất giống anh.”

Thôi Tư Vi nghe thế, trái tim run rẩy, trong lòng xuất hiện một ý tưởng, nhìn chằm chằm vào ông ấy không chớp mắt hỏi: “Ba, chú Hàn nói thế, là có ý tứ gì?”

Thôi Trí Viễn không có trả lời cậu, dùng đôi tay che mặt, cảm xúc kích động lại thống khổ, đôi tay bụm mặt đều đang phát run.

Thấy ông ấy như vậy, Hà Hoài Dân nặng nề mà thở dài, duỗi tay vỗ vỗ bả vai ông ấy, tiếp tục nói: “Cô bé kia đã kết hôn rồi, gả cho người khá tốt, chồng con bé là cháu nội của ông cụ Lục Kinh Đường, cháu ngoại là lão tướng quân Chu, cũng là học trò của Hàn Tế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -  https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-867.html .]

Tuy rằng Thôi Trí Viễn đã xuất ngoại hai mươi năm, nhưng trong khoảng thời gian này ở thành phố Dương đã tìm đọc rất nhiều báo chí tuần san, cũng có chút hiểu biết về những người lãnh đạo quan trọng trong quốc gia, con gái của bà có thể gả cho gia đình có thể lực quân đội và chính trị như thế, đúng là gả rất tốt.

Cậu con rể anh tuấn đĩnh bạt, tuấn tú lịch sự, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay đó là một người đáng để trông cậy cả đời.

“Lúc nãy anh mới nói là Vãn Đường có hai đứa nhỏ đúng không?” Thôi Trí Viễn nghe được trọng điểm.

Hà Hoài Dân gật gật đầu: “Cung Vãn Đường tái hôn. Sau khi cô ấy ly hôn với anh, hình như trong hai mươi năm sau vẫn luôn độc thân, mãi đến khi con gái cô ấy kết hôn sinh con rồi, cô ấy mới suy xét đến chuyện chính mình. Cuối năm kia tái hôn, gả cho Hàn Tế, cuối năm trước sinh được một đứa con trai. Ba tháng trước gặp cô ấy một lần, hiện tại cô ấy sống khá tốt, con vẫn còn nhỏ, hiện tại chỉ tập trung ở trong nhà chăm sóc cho con.”

“Gả cho Hàn Tế...”

Giọng của Thôi Trí Viễn thực run,ông ấy biết Hàn Tế, cũng nhớ rõ đối phương, năm đó khi ông ấy cùng Cung Vãn Đường kết hôn, Hàn Tế dùng thân phận anh trai để đưa dâu.

Lúc trước khi bọn họ kết hôn, Hà Hoài Dân cũng có đi tham gia hôn lễ, lúc ấy cũng từng gặp qua Hàn Tế ở tiệc cưới.

Ông ấy biết Thôi Trí Viễn suy nghĩ cái gì, thở dài nói cho ông ấy: “Hàn Tế là lần đầu kết hôn, là J trường quân khu kinh đô trẻ nhất và có tiền đồ nhất, Cung Vãn Đường là tái giá, nhưng khi Hàn Tế cưới cô ấy về đã tổ chức hôn lễ với quy cách rất cao, các lãnh đạo cấp cao đều có mặt để chúc mừng.”

“Cha mẹ tôi cũng gặp được hai mẹ con bọn họ trong hôn lễ đó, cũng gặp được những người khác trong nhà họ Cung, ông cụ Cung vẫn còn khỏe mạnh, bà cụ đã qua đời nhiều năm rồi, anh cả của cô ấy là Cung Thành Tuấn vẫn chưa lập gia đình, anh hai thì đã lập gia đình rồi, mấy năm nay cả nhà bọn họ đều định cư Hồng Kông.”

“Bọn họ ở Hồng Kông?”

Thôi Trí Viễn nghĩ ngày hôm qua nhìn thấy Cung Thành Tuấn trên máy bay, phỏng đoán ông ấy cũng giống bọn họ, là từ Hồng Kông đến thành phố Dương tới quá cảnh.

“Đúng vậy, là ở Hồng Kông. Cuối năm kia người nhà họ Cung đều đã về, hình như cô của Cung Vãn Đường gả cho ai đó ở Hồng Kông, bọn họ vừa về kinh đô đã quyên mấy trăm vạn cho quốc gia để xây dựng lại khu vực chịu thiên tai, và làm kinh phí cho các công trình nghiên cứu khoa học giáo dục. Sau đó bọn họ lại đi, quay về Hồng Kông, chỉ có hai mẹ con Cung Vãn Đường ở lại kinh đô.”