“Ba cục cưng của mẹ ngoan quá đi.”
Sức đ.ấ.m của bọn nhỏ rất thích hợp, toàn thân Cung Linh Lung thả lỏng hưởng thụ, thoải mái đến híp mắt lại.
“Mẹ ơi, mẹ ngủ một chút đi.”
Đấm lưng cho cô chừng mười phút, bé cả thấy cô nhắm mắt mệt mỏi, tiện tay kéo một tấm thảm lông lên đắp cho cô, săn sóc chăm sóc cho cô: “Chờ cha về, con lại gọi mẹ dậy.”
“Được rồi, hôm nay mẹ mệt quá, ngủ trước một chút.” Cung Linh Lung ôm ba đứa nhỏ hôn một cái.
Lục Tĩnh Xuyên về nhà gõ cửa, là Cung Vãn Đường đi mở cửa cho anh, vào nhà thấy vợ đang nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, anh cũng không cho ba đứa nhỏ gọi cô dậy, nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp hành lý của mình.
Ngủ một giấc dậy, bốn cha con bọn họ đang ngồi ở bên cạnh cùng nhau xem ti vi, cô duỗi tay kéo cánh tay chồng: “Anh Tĩnh, anh về từ lúc nào thế?”
“Dậy rồi à.”
Lục Tĩnh Xuyên dựa vào người cô, hôn nhẹ lên trán cô một cái: “Về được một tiếng rồi.”
Lần này anh không đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ ở trong doanh địa huấn luyện phong bế, lần này về ăn tết được nghỉ mười ngày, có thể đoàn viên ăn tết vui vẻ thoải mái cùng với người nhà.
Cung Linh Lung nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã năm giờ chiều, xoay người bò dậy: “Tối nay anh muốn ăn cái gì, em đi nấu cơm ngay.”
“Em làm vài món đơn giản là được rồi, đừng làm bản thân quá mệt mỏi.”
Lục Tĩnh Xuyên biết công việc của cô rất bận rộn, mọi chuyện trong ngoài đều do một tay cô lo liệu, còn phải chăm sóc mẹ vợ và bốn đứa nhỏ, thật sự rất vất vả, chờ cô ngồi xuống lập tức xoa bóp vai cho cô.
“Cục cưng lớn và ba cục cưng nhỏ của em đều là những chàng trai ấm áp.” Cung Linh Lung cảm thấy mình đã rơi vào trong ổ phúc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-786.html
.]
Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên: “Em là phái nữ duy nhất trong ký túc xá nam, nếu bọn anh không đối xử tốt với em một chút, em bỏ bọn anh sang một bên, bốn thằng đực rựa cô đơn bọn anh phải sống thế nào đây.”
“Ha ha ha…”
Cung Linh Lung vui vẻ cười to, nhìn về phía ba anh em trêu chọc: “Ba thằng đực rựa cô đơn một tuổi của nhà chúng ta có cần mẹ tìm vợ đính hôn từ bé cho mấy đứa không?”
Ba anh em đồng loạt trợn trắng mắt cho cô, trợn vô cùng dứt khoát và xinh đẹp.
Lục Tĩnh Xuyên cười khẽ, thấy mẹ vợ còn ở trong phòng chưa đi ra, nhích lại gần ba đứa con trai, hỏi nhỏ với bọn họ: “Ba đứa ở thế giới kia có cưới vợ chưa?”
Ba anh em: “… Không có.”
“Cái gì? Đều độc thân à?”
Cung Linh Lung cũng nhích lại gần, biểu cảm vô cùng khoa trương: “Ba đứa ở bên kia chắc là có địa vị rất cao mà, không có cô gái nào theo đuổi bọn con hả?”
“Chướng mắt.” Lục Sơ Minh kiêu ngạo nâng cằm lên.
Cung Linh Lung: “… Ở thế giới của bọn con chắc là có rất nhiều tiên nữ có bản lĩnh cao cường, mấy đứa đều chướng mắt hết à?”
“Không có thời gian yêu đương.”
Trước kia bọn họ cứ dạo tới dạo lui giữa lằn ranh sống chết, lúc nào cũng phải né tránh đuổi giết, có thời gian rảnh đều là tranh thủ thời gian tăng trưởng thực lực, tìm mọi cách để cướp lấy tài nguyên tu luyện, hoàn toàn không có thời gian để đi giao tiếp với con gái.
Chờ đến cuối cùng bọn họ và sư phụ cùng nhau đứng địa vị cao, có thời gian rảnh rỗi thì số lượng phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh đã không còn lại bao nhiêu, cũng không có mấy người phụ nữ có thể đứng ngang hàng với bọn họ, cho nên cả ba đều chưa từng suy xét đến việc này, chỉ toàn tâm lao vào việc tu luyện và chứng đạo.
Bọn họ không nói quá tỉ mỉ, hai người Lục Tĩnh Xuyên cũng có thể đoán được, anh nhẹ nhàng nói: “Kiếp này có thời gian, hai đứa có thể lên kế hoạch chuyện yêu đương kết hôn sinh con, cha mẹ sẽ dành dụm tiền sính lễ cho ba đứa.”
Cung Linh Lung mím môi cố nhịn cười, liên tục gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, cha mẹ sẽ chuẩn bị sẵn sàng tiền sính lễ, ba đứa gặp được người thích hợp, thử kết hôn yêu đương, lại sinh vài đứa nhỏ.”