Cung Vãn Đường nhận lấy lễ gặp mặt của bà ấy, cũng mở túi xách của mình lấy ra hai quả táo và mấy viên chocolate ra đưa cho Hiểu Lỗi và Hiểu Nguyệt.
Hai anh em bọn họ không nhận lấy, dùng ánh mắt nhìn về phía mẹ, Thôi Lan Chi mở miệng nói: “Người lớn tặng không thể từ chối, dì Cung cho thì hai đứa nhận lấy đi.”
“Cảm ơn dì Cung.”
Bọn họ được Thôi Lan Chi dạy dỗ rất tốt, nói cảm ơn xong mới cầm lấy.
“Vãn Đường, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút sao?” Thôi Lan Chi có chuyện muốn nói với bà.
Cung Vãn Đường gật đầu, nói với mấy người Cung Linh Lung: “Linh Lung, Giai Du, hai đứa đi vào tiệm gọi món ăn trước đi, mẹ nói chuyện xong sẽ đi vào sau.”
Thôi Lan Chi nói vài câu với hai đứa con, cũng làm cho bọn họ đi vào cửa hàng trước, cùng Cung Vãn Đường đi đến một góc cách đó không xa nói chuyện.
Thôi Lan Chi muốn nói chuyện nhà họ Thôi với bà, mặt mày lạnh nhạt nói: “Bên trên đã tính sổ với nhà họ Thôi xong rồi, tạm thời còn chưa công bố ra ngoài, nhưng mà tôi đã nhận được tin tức chính xác.”
“Mấy năm nay Thôi Ninh Viễn đi theo Trương Trọng Kiều làm quá nhiều chuyện xấu, ngoại trừ trong tay không dính mạng người, không tằng tịu với phụ nữ khác ra thì những tội danh khác liệt kê ra cũng có mười mấy tội. Xét thấy anh ta chủ động phối hợp khai ra không ít chuyện có tác dụng, còn chủ động trả trở về hơn chín mươi phần trăm tang vật và tài sản, cuối cùng bị phán chung thân, sẽ bị nhốt trong tù cả đời.”
“Thôi Minh Viễn cũng ở tù năm năm, chồng của Thôi Mẫn Chi cũng năm năm, còn chưa có quyết định cuối cùng, Thôi Mẫn Chi cũng đã bị mất chức, trong lý lịch cũng ghi lại một tội nặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-694.html
.]
Khi nói đến những lời này, bà ấy đều gọi thẳng tên bọn họ, không còn gọi bọn họ là “anh cả”, “chị” và “em ba” nữa.
Lúc nói đến hai ông bà cụ nhà họ Thôi, thái độ của bà ấy vẫn như thế: “Ba đứa con của bọn họ đều bị xử lý sạch sẽ rồi, mấy đứa cháu đang đi làm cũng bị cách chức tạm thời, đứa nào đang đi học trên cơ bản đều nghỉ học ở nhà. Hai ông bà già chịu không nổi đả kích này, từ lúc Thôi Ninh Viễn bị bắt đã bắt đầu ngã bệnh, ba bốn tháng nay vẫn cứ nằm trong nhà dưỡng bệnh, là do hai mẹ con Tiền Mộng Bình ở trong nhà chăm sóc cho bọn họ.”
“Cả gia đình ăn uống tiêu xài không ít, bọn họ lại không có nguồn thu nhập, hiện tại đã bắt đầu có ý đồ với anh hai rồi.”
Nói đến đây, Thôi Lan Chi tạm dừng, thấy sắc mặt của Cung Vãn Đường vẫn cứ như bình thường, cũng không bởi vì nghe bà ấy nhắc đến anh hai mà thay đổi sắc mặt, thở dài tiếp tục nói: “Mấy năm nay anh hai sống ở nước M, mười năm trước phát triển còn tạm được, mười năm sau thì tôi không rõ ràng lắm, tôi cũng đã cắt đứt liên lạc với anh ấy rồi.”
“Hiện tại bọn họ đang nghĩ cách để liên lạc với ông ấy, đã đến tìm tôi rất nhiều lần, muốn nhờ tôi liên lạc với anh hai, để anh ấy về đón bọn họ đến nước M.”
“Tôi không đồng ý giúp, bọn họ lại đi tìm bà con họ hàng của bạn anh hai, bọn họ không liên lạc được đến anh ấy thì sẽ không bỏ qua.”
“Dựa theo những gì tôi hiểu biết về anh hai, chờ tình hình trong nước chuyển biến tốt hơn rồi, có lẽ anh ấy sẽ lại quay về một lần.”
“Lúc trước khi nhà họ Cung xảy ra chuyện, anh hai cũng rất áy náy tự trách, còn đau khổ một khoảng thời gian dài, anh ấy mà về là cuộc sống bình tĩnh của chị sẽ bị ảnh hưởng ngay.”
Thôi Lan Chi có thể hiểu được suy nghĩ của bà, suy bụng ta ra bụng người, nếu hai người thay đổi thân phận với nhau, bà ấy cũng không muốn cho con gái gặp mặt kẻ phụ lòng mình, gợi lên những chuyện trong quá khứ, ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của bọn họ.
Sau khi nghe xong, Cung Vãn Đường chỉ nói một câu: “Không có bất cứ ai có thể quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, bao gồm cả Thôi Trí Viễn.”
Thôi Lan Chi hiểu ý của bà, cong khóe môi lên nói: “Là do tôi quá hẹp hòi.”