Sáng sớm có mẹ ở trong nhà phụ trách chăm sóc con nhỏ, Lục Tĩnh Xuyên đi ra ngoài chúc tết ông bà nội và ông bà ngoại, tặng cho bọn họ một ít rau củ quả và trái cây thường thấy trong mùa này, cộng thêm trứng gà trứng vịt.
Mấy thứ này đều là do Cung Linh Lung chuẩn bị, bọn họ ở chung với nhau càng lâu, Lục Tĩnh Xuyên càng thêm khẳng định vợ của anh chính là một kho báu cực lớn, mớ rau củ quả cực kỳ tươi ngon kia chắc chắn không phải là do cô mua từ thành phố Hán rồi mang đến đây, cô chắc chắn có bí mật cực lớn gì đó.
Hơn nữa người nhà họ Cung đều biết được bí mật này, trước khi bọn họ rời đi đều ăn ý mà đánh phối hợp với cô.
Lục Tĩnh Xuyên là một người thông minh, cũng là người vô cùng cẩn thận, chuyện không nên hỏi anh sẽ không bao giờ hỏi, có một số việc anh còn sẽ chủ động tìm lý do che giấu giúp cô.
Chúc tết cho người lớn đôi bên gia đình rồi, Lục Tĩnh Xuyên mang về không ít điểm tâm, toàn là loại Cung Linh Lung có thể ăn, cũng là do bà nội và bà ngoài đích thân làm, vừa về đã mang hết vào phòng cho cô.
Buổi tối Cung Vãn Đường và Hàn Tế sẽ đến nhà họ Hàn ăn tết với hai ông bà cụ, Chu Lan Cầm đã chui vào phòng bếp bận rộn từ chiều, chuẩn bị một bàn toàn những món sở trường của bà ấy.
Lục Tĩnh Dương và Giang Vận tan ca tan học xong mới chạy đến nơi này, vừa đến nơi đã ôm ba anh em lên hôn hít, lúc ăn cơm cũng ôm trên tay, không nỡ buông nhóc con xuống giường nôi.”
“Năm ngoái lúc ăn tết Nguyên Tiêu nhà của chúng ta vẫn cứ có ba người. Năm nay ăn tết Nguyên Tiêu, số lượng thành viên đã tăng lên thành tám, tốc độ tăng trưởng khá tốt đó.”
Trước khi ăn cơm, Chu Lan Cầm cười tổng kết, cũng đốc xúc hai vợ chồng con trai út: “Năm nay hai đứa con cũng phải cố lên, tranh thủ chờ sang năm ăn tết Nguyên Tiêu, trên bàn cơm lại có thêm một thành viên nữa.”
Giang Vận hào sảng trả lời: “Dạ được, bọn họ cũng tranh thủ đuổi kịp bước chân của hai anh chị, đẻ một lần vài đứa, bảo đảm tết Nguyên Tiêu năm sau mẹ sẽ không rảnh tay ăn cơm được luôn.”
“Ha ha ha…”
Chu Lan Cầm bị cô ấy chọc cười nói: “Cũng không cần phải sinh thật nhiều, một lần một đứa là được rồi.”
Tuy rằng sinh đôi hoặc sinh ba rất có phúc, nhưng quá trình mang thai sẽ rất vất vả, lúc sinh cũng phải trải qua đau đớn gấp đôi ba lần, không phải người nào mang theo cũng nhẹ nhàng trôi chảy giống như con dâu cả của bà.
Lục Tĩnh Dương và Lục Tĩnh Xuyên ôm con ăn cơm, Cung Linh Lung rảnh tay ăn rất nhiều, tối nay mẹ chồng hầm một con gà, chia một nửa cho cô ăn, bây giờ cô đang bẻ đùi gà gặm khí thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-682.html.]
“Linh Lung, Tiểu Bồng chảy nước miếng rồi kìa.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn thấy sợi chỉ bạc ở khóe miệng của con trai là lại buồn cười.
Cung Linh Lung nghiêng đầu, thấy con trai đang l.i.ế.m miệng, muốn nhanh chóng l.i.ế.m đi “chứng cứ”, cong môi buồn cười nói: “Cục cưng ngoan, bây giờ con chưa ăn được, chờ ngày này năm sau lại bảo bà nội hầm gà cho ba anh em con ăn.”
Bé út đã có linh hồn của một người trưởng thành âm thầm trợn trắng mắt, ngửi được mùi thơm ngào ngạt trên bàn, nước miếng không khống chế được chảy ào ạt ra ngoài, thật sự là xấu hổ ngại ngùng muốn chết.
Bé Minh và A Khiếu ở bên cạnh đều mím môi nhịn cười, cái miệng nhỏ cũng liên tục l.i.ế.m tới l.i.ế.m lui, nuốt nước miếng sắp chảy đến bên miệng của bọn họ vào lại trong bụng.
“Ha ha, bé cả và bé hai cũng đang liên tục mấp máy miệng kìa, chắc là cũng thèm ăn.” Giang Vận vui vẻ muốn chết.
Hai bé con bị chỉ đích danh lập tức mím chặt miệng, còn ăn ý chui vào trong lòng n.g.ự.c bọn họ, không cho bọn họ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ này của mìn.
Cung Linh Lung vừa ăn vừa cười, nhưng mà lại không cười ra tiếng, ý cười dày đặc trong ánh mắt đều sắp không khống chế được nữa.
Ăn cơm xong, hai mẹ chồng nàng dâu Chu Lan Cầm và Giang Vận nhanh chóng rửa chén, Lục Tĩnh Xuyên đi vào phòng thuốc lấy cân mà mẹ vợ chuyên dụng để cân dược liệu ra.
“Tĩnh Xuyên, con lấy cân làm cái gì đó?”
“Mẹ, con cân thử cho mấy đứa bé Minh, xem xem nửa tháng nay ba nhóc con này phát triển như thế nào rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên cầm rổ, lót đệm chăn mềm mại vào trong, đầu tiên là cân trọng lượng cái rổ trước, sau đó mới lần lượt bỏ ba đứa nhỏ vào trong rổ cân.
“Bé Minh nặng thêm 2,1 cân, A Kiếu là 2 cân, Tiểu Bồng 2,2 cân.”
Cân xong, Lục Tĩnh Xuyên nhớ rõ số liệu này, ôm bé hai vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nhỏ của cậu bé nói: “Bé hai thối, lúc mới sinh con còn nặng hơn anh cả một lạng, hiện tại đã bị anh cả đuổi kịp rồi, con phải cố gắng uống sữa lớn lên nhanh hơn đó, lần sau cha về lại cân cho ba đứa lần nữa.”