Hiện tại Từ Giai Du đã lớn rồi, cũng được đi học, thấy được rất nhiều trường hợp có thật xảy ra xung quanh mình trong suốt mươi năm qua, cô ấy cũng đã sớm đoán được năm xưa mẹ của cô ấy đăng báo cắt đứt quan hệ với mình rõ ràng là vì muốn bảo vệ cô ấy.
Tuy rằng cô ấy biết mẹ mình là bất đắc dĩ, nhưng việc này lại làm cô ấy bị tổn thương, để lại vết thương không thể nào khép lại được.
Ngoài ra, mấy năm nay bà ấy sống cũng không quá dễ dàng, bởi vì tội danh trên người của nhà ngoại, người nhà họ Từ đều chán ghét và thường hay nặng lời với cô ấy, ai nấy đều ghét bỏ cô ấy, coi cô ấy giống như một luồng không khí dơ bẩn.
Hiện tại trong lòng cô ấy nhớ đến những trắc trở mà người nhà họ Thủy phải chịu đựng, lại nghĩ đến những áp lực mình phải chịu trong lúc trưởng thành, Từ Giai Du vô cùng kích động, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.
“Hu hu… Hu hu…”
“Chuyện đều đã qua rồi.”
Cung Linh Lung cầm khăn lau nước mắt cho cô ấy, cũng vươn tay ôm lấy cô ấy, làm cô ấy dựa vào vai mình khóc lóc phát tiết cảm xúc.
“Hiện tại mây đen đã tan đi, cuối cùng cũng thấy được ánh mắt trời, cuối cùng thì những người bị hãm hại cũng được sửa lại án xử sai, rốt cuộc cũng đã khổ tận cam lai, mọi chuyện trong tương lai đều sẽ dần dần đều sẽ tốt lên thôi.”
“Danh dự và công việc của ông ngoại bà ngoại và mẹ của cô đều đã được khôi phục, điều này chứng minh lúc trước bọn họ là bị vu oan, bọn họ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với quốc gia và nhân dân, những tội danh áp đặt lên người bọn họ đều là ác ý vu khống.”
“Hiện tại những người hại bọn họ đều đã bị bắt, sớm muộn gì cũng sẽ bị pháp luật nghiêm trị.”
“Còn có những người đang mắng chửi bọn họ thì cũng nên xin lỗi bọn họ, xin lỗi cả cô nữa.”
Từ Giai Du khóc đến thở hổn hển, nói chuyện không thể trôi chảy nữa nói: “Tôi, tôi không cần, không cần bọn họ xin lỗi. Bọn họ, cũng sẽ không xin lỗi.”
Cung Linh Lung nhận ra được cô ấy là một người có tính cách hướng nội lại nhạy cảm, mấy năm nay tâm lý cũng đã bị thương rất nhiều, nếu không thể chải vuốt lại dần dần, chỉ e là sau này chúng nó sẽ đeo bám cô ấy suốt đời.
Tiếng khóc trong phòng khá lớn, Thủy Mỹ Dung ở bên ngoài nghe thấy, lúc này đang đứng ở cửa muốn mở cửa đi vào nhà, nhưng Cung Vãn Đường lại kéo bà ấy lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chị Mỹ Dung, chị tạm thời đừng có vào, để Linh Lung khuyên nhủ con bé đi, chờ con bé bình tĩnh lại rồi, chị lại đi vào khuyên nhủ con bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-671.html
.]
“Mỹ Dung, chờ chút nữa đi.”
Giáo sư Thủy cũng mặt ủ mày ê thở dài nói: “Trong lòng con bé Giai Du chất chứa rất nhiều chuyện, nếu nó đồng ý tâm sự với Linh Lung thì cũng là chuyện tốt. Nói ra rồi, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, sau đó chúng ta lại tâm sự với Linh Lung, để con bé giúp hai mẹ con con làm dịu lại mối quan hệ.”
“Chị Mỹ Dung, chị lại ghế ngồi đi, cho bọn nhỏ thêm một chút thời gian.” Cung Vãn Đường kéo bà ấy đi đến phòng khách ngồi xuống.
Trong phòng, Cung Linh Lung khuyên nhủ một lúc lâu, Từ Giai Du mới ngừng nước mắt, cô lại lột một viên chocolate ngọt ngào và kẹo cho cô ấy ăn, để vị ngọt đè xuống những đắng cay trong lòng cô ấy.
Khóc một trận thỏa thích, phát tiết một chút khó chịu đọng lại trong lòng, tâm trạng của Từ Giai Du cũng rộng thoáng hơn một chút, trông cũng không còn quá tối tăm, lau khô nước mắt, lại nghẹn ngào nói: “Đồng chí Cung, xin lỗi, làm cô chế giễu rồi.”
“Chúng ta bằng tuổi nhau, cô cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
Cung Linh Lung lại đẩy bánh kem đến trước mặt cô ấy, đây cũng là đồ ngọt: “Cô ăn cái bánh kem đi, đây là do mợ của tôi làm, là đặc sản mà người Hồng Kông đều sẽ chuẩn bị lúc ăn tết, vừa ngọt vừa thơm.”
Từ Giai Du nhận lấy bỏ vào miệng, hơi cong khóe môi nói: “Ngon quá, cảm ơn cô.”
“Cô thích thì ăn nhiều vào.”
Cung Linh Lung đẩy đĩa về phía cô ấy, tiếp tục nói chuyện: “Giai Du, hiện tại cô không có công việc và thu nhập, lại phải thuê nhà ở chung với bạn học cũng không tốt lắm, tôi thì lại đang muốn mời một người đáng tin để chăm sóc con nhỏ giúp tôi, không biết cô có hứng thú hay không?”
“Chăm con giúp cô sao?”
Lúc nãy Từ Giai Du đã gặp được người nhà họ Cung rồi, rất đông: “Nhà cô có rất nhiều người, không chăm sóc cho ba đứa nhỏ kịp à?”
“Vài ngày nữa ông ngoại và hai người cậu của tôi phải về Hồng Kông rồi, chồng của tôi cũng sắp phải về bộ đội đi làm, hôm qua mẹ chồng của tôi cũng phải về cục công an làm việc, trong nhà cũng chỉ còn lại tôi và mẹ thôi.”
“Hiện tại tôi còn đang ở cữ, ba đứa nhỏ lại còn quá bé, một mình mẹ tôi vừa phải chăm sóc chúng tôi lại còn phải làm việc nhà, rất vất vả, tôi đang muốn nhờ người giúp đỡ.”