Ăn cơm trưa xong, Chu Lan Cầm lại đút sữa cho mấy đứa cháu nội, chờ bọn họ ngủ rồi, mẹ chồng nàng dâu mới nằm trên giường ngủ trưa.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Lan Cầm nhanh chóng xoay người bò dậy, chạy chậm ra ngoài đón.”
“Chào đồng chí, đây là nhà họ Cung sao?”
Người đến toàn là những gương mặt xa lạ, Chu Lan Cầm chưa từng gặp qua, trả lời ông cụ kia: “Chào ông, nơi này là nhà họ Cung, các ông là?”
“Tôi họ Thủy, là thầy của Vãn Đường, chúng tôi đến thăm Linh Lung và mấy đứa nhỏ.”
Người đến thăm là gia đình giáo sư Thủy, hai ông bà cụ bọn họ, con gái và hai đứa cháu nội đều đến, trong tay còn cầm theo rất nhiều quà tặng.
“Thì ra là giáo sư Thủy, tôi đã nghe nói về ông từ lâu rồi, rất vinh hạnh được quen biết ông.”
Chu Lan Cầm lập tức mở cửa phòng ra, cười vui vẻ tiếp đón bọn họ: “Tôi là mẹ chồng của Linh Lung, tôi họ Chu, bên ngoài rất lạnh, mời mọi người vào nhà.”
“Xin chào phó cục trưởng Chu.” Người nhà họ Thủy vội vàng chào hỏi.
Mời cả gia đình bọn họ vào nhà rồi, Chu Lan Cầm lập tức đi vào phòng thông báo: “Linh Lung, mấy người giáo sư Thủy đến, còn tặng rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng đến cho con.”
“Mẹ, mẹ mau mời bọn họ vào đi, con sửa soạn một chút sẽ đi ra ngoài ngay.”
Chờ đến khi Cung Linh Lung ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài thì người nhà họ Thủy đã ngồi trong phòng khách uống trà rồi, Chu Lan Cầm đang nói chuyện với bọn họ.
“Linh Lung (chị Linh Lung).” Người nhà họ Thủy nhìn thấy cô đều mỉm cười
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-659.html
.]
“Giáo sư Thủy, bà nội Thủy, cô Thủy, Bân Tử, Kiệt Tử, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Thủy Mỹ Dung đứng lên, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, quan tâm nói: “Linh Lung, ngày hôm qua Vãn Đường gọi điện thoại đến nhà cô chúc tết, cả nhà mới biết được sáng mùng một tết con sinh được ba đứa nhỏ bình an, mấy ngày nay cơ thể của con đã khôi phục lại chưa?”
“Cô Thủy, cơ thể con khôi phục khá tốt, bây giờ bảo con đi ra ngoài chạy tám trăm mét cũng không có vấn đề gì.”
“Người nhà họ Thủy nghe thế đều mỉm cười, bà cụ Thủy nắm lấy tay cô, cười hiền hòa nói: “Linh Lung, con còn trẻ cơ thể khỏe mạnh, nhưng mà vẫn cần phải chú ý cẩn thận, trong khoảng thời gian ở cữ cần phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn. Mới vừa sinh xong đã hao tổn quá nhiều huyết khí, lại phải nuôi ba đứa con trai, phải ăn nhiều đồ dinh dưỡng vào, nghỉ ngơi nhiều nữa.”
“Mỗi ngày người nhà đều đang nhìn chằm chằm vào con, bình thường con đều nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Cung Linh Lung nói xong thò tay vào túi lấy hai cái bao lì xì mừng tuổi ra, cười đưa cho hai anh em Thủy Hồng Kiệt: “Bân Tử, Kiệt Tử, chúc mừng năm mới.”
“Cảm ơn chị Linh Lung.”
Sau khi hai anh em bọn họ quay về kinh đô, tình thần và khí chất đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại đang mặc áo bông gọn gàng ngăn nắp, người cũng cao hơn, ngũ quan trên gương mặt đều nảy nở một chút.
“Linh Lung, con nói chuyện với mấy người giáo sư Thủy đi, mẹ đi đẩy giường em bé ra, để cho bọn họ nhìn xem em bé.” Chu Lan Cầm nói.
“Dạ vâng.”
Thủy Mỹ Dung lại đứng lên lần nữa: “Phó cục trưởng Chu, để tôi đi cùng chị.”
Giường ngủ nhỏ được đẩy đến phòng khác, ba bé con đều đang ngủ ngon, người nhà họ Thủy vây quanh bọn nhỏ ngắm nghía một lúc lâu, lại bỏ một đồng bao lì xì làm lễ gặp mặt lên bên cạnh giường nhỏ.
Nhìn em bé xong, giáo sư Thủy lại báo cho Cung Linh Lung thêm một tin vui khác: “Linh Lung, chiều ngày hôm qua ông đã nhận được thư mà con trai ông nhờ người mang về đến, hai vợ chồng bọn họ đã đến nước M từ năm năm trước, con sinh cho hai đứa Kiệt Tử một đứa em gái. Mấy năm nay bọn họ gửi thư về nước rất nhiều lần, nhưng đều bị mấy tên khốn nạn kia chặn lại, không đến được tay của ông. Hôm nay ông đến đây là muốn nhờ ông ngoại của con giúp đỡ một chút, nhờ bọn họ gửi thư hồi âm đi giúp ông.”