Vệ sinh sạch sẽ, thay tã mới xong, Lục Tĩnh Xuyên lại nhanh chóng nhét ba bình sữa ấm áp đến, nhét vào ba cái miệng bé xíu kia.
“Hai vợ chồng nhà con tự thương lượng suy nghĩ tên cúng cơm cho ba đứa nhỏ đi, ông và hai ông ngoại của con thương lượng đặt tên chính thức.”
Ông cụ Lục đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, lấy một tờ giấy trong túi áo ra, bên trên viết hai cái tên, nói với Cung Khải Châu nói: “Lão Cung, tôi và lão Chu đã đặt hai cái tên rồi, sáng nay lão Chu đã gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng tôi đến đây trước, buổi chiều nhà họ Chu mới sang đây.”
“Ba đứa nhỏ đều được chào đời sau khi tiếng chuông năm mới vang lên, năm mới vừa mới bắt đầu, sấm nổ đì đùng, gió lạnh rít gào.”
“Lão Chu nói ông ấy từng đọc được một câu thơ: Chuyên đãi xuân lôi kinh mộng hồi, nhất thanh trường khiếu an thiên hạ. Ông ấy cảm thấy câu thơ này rất phù hợp, cũng rất có ý nghĩa.”
“Tôi đặt tên cho bé cả là Sơ Minh, ông ấy đặt tên cho bé hai là Trường Khiếu, tên bé ba do ông đặt đi.”
“Lúc Linh Lung vừa mới mang thai thì tôi cũng đã thương lượng với Tĩnh Xuyên rồi, ba đứa nhỏ sẽ có hai đứa theo họ Lục, một đứa theo họ Cung của mẹ. Sau này nếu bọn họ lại sinh thêm thì cũng theo họ của Linh Lung, tên cũng do nhà họ Cung đặt.”
Cung Khải Châu vô cùng cảm động trước tấm lòng của nhà họ Lục, mọi lời nói đều biến thành một câu nói: “Lão Lục, cảm ơn.”
“Phải là chúng tôi cảm ơn các ông mới đúng, cảm ơn nhà họ Cung đã gả một cô cháu gái xinh đẹp lại tài giỏi như thế đến nhà họ Lục, còn khai chi tán diệp, kéo dài phúc khí cho nhà họ Lục.” Ông cụ Lục cười nói.
Cung Thành Tuấn biết cha đã chuẩn bị sẵn tên từ lâu rồi, nhanh chóng lấy giấy và bút mực ra, bày ở trên bàn trà, mời ông ấy cầm bút viết tên.
Cung Khải Châu am hiểu thư pháp nhất, hạ bút giống như rồng bay, hai cái tên Lục Sơ Minh và Lục Trường Khiếu xuất hiện trên giấy đầu tiên, chờ đến khi viết đến tên của bé ba, ông ấy hơi tạm dừng lại, nhìn thoáng ba bé con đang trợn tròn mắt uống sữa, viết xuống cái tên “Cung Bồng Trạch”.
“Bồng, dồi dào sức sống, tích cực hăng hái. Trạch, tươi tốt cho vạn vật. Chúc cho Cung Bồng Trạch tràn ngập sức sống tích cực, khỏe mạnh mà lớn lên, sau này sẽ cố gắng học tập để báo đáp cho tổ quốc, dốc hết sức lực để báo đáp cho xã hội và nhân dân.”
“Hay, tên rất hay.” Ông cụ Lục vỗ tay.
Lục Tĩnh Xuyên đi đến cầm giấy lên, cười nói cảm ơn: “Cảm ơn ông nội, cảm ơn ông ngoại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-655.html
.]
Nói xong, anh cầm theo tên của ba đứa con vào phòng.
Cung Linh Lung rất hài lòng về tên của ba đứa con trai, cười vui vẻ nói: “Đây là tranh thư pháp đẹp của ông ngoại đó, lồng khung treo lên.”
“Được.” Lục Tĩnh Xuyên cười đồng ý.
“Anh Tĩnh, vậy chúng ta cũng không cần thiết phải lấy tên cúng cơm riêng cho mấy đứa nhỏ, cứ trực tiếp gọi tên của bọn nhỏ đi.”
Ba đứa nhỏ này khá đặc biệt, nếu dùng mấy cái tên Chiêu Tài, Tiến Bảo, và Lai Phúc thì sẽ dùng nước tiểu và phân để kháng nghị, mấy cái tên đáng yêu mà những người khác thường dùng, mấy đứa nhỏ chắc chắn cũng sẽ khó chịu không thích, cho nên dứt khoát không đặt luôn cho rồi.
Tên cúng cơm có thể đặt cũng có thể không, không có ai quy định nhất thiết phải lấy, Lục Tĩnh Xuyên cũng đồng ý với suy nghĩ của cô: “Được.”
Mấy người nhà họ Lục ngồi lại chơi hơn nửa tiếng đồng hồ, không ở lại nơi này ăn cơm, chỉ nhận lấy một ít điểm tâm và kẹo xinh đẹp mà nhà họ Cung chuẩn bị, lại kéo nhau đi về nhà.
Ăn cơm trưa xong, nhà họ Chu và nhà họ Hàn cùng nhau đi đến nơi này, hai gia đình đều con đàn cháu đống, vừa mới đến đã làm cho phòng khách rộng rãi trở nên chật ních.
“Linh Lung.”
Chu Lan Bình ở bên ngoài trò chuyện với người nhà họ Cung xong, lâp tức đi vào trong phòng thăm cháu dâu.
Cung Linh Lung vốn dĩ đang nằm nghỉ ngơi, nghe được tiếng của dì, lập tức xoay người bò dậy: “Dì.”
“Ui cha, con đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, con vừa mới sinh xong, cứ nằm nghỉ ngơi cho nhiều vào.” Chu Lan Bình đi lên đè cô nằm xuống, cười vui vẻ nói: “Chúc mừng con đã lên chức làm mẹ.”
“Cảm ơn dì.” Cung Linh Lung nhìn thấy bà ấy, cảm giác vô cùng thân thiết nói: “Dì, dượng và Thao có đến không?”
“Có, đang ở bên ngoài đó.”