Chờ đến khi bà ấy ôm bé cả vào lòng, nhét bình sữa vào miệng cô bé, bé cả lập tức dùng hết sức lực uống ừng ực.
“Linh Lung, bé cả uống sữa bột rồi.”
“Dạ, vậy để nó uống sữa bột đi, con cho bé hai với bé út bú.”
Nhưng mà chờ đến khi Lục Tĩnh Xuyên ôm bé hai đến, nhóc con này cũng không uống, kháng cự còn kịch liệt hơn bé cả, cái đầu bé xíu cứ lắc lư qua lại.
Bé cả không uống, bé hai kháng cự, bé út cũng ngậm chặt miệng không uống cái gì.
“Chuyện gì thế này?”
Cung Linh Lung thật sự rất khó hiểu, nhíu chặt mày lại hỏi: “Mẹ, có phải sữa mẹ có mùi vị khó ngửi không?”
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Lan Cầm nhìn thấy cảnh này, tấu bên cạnh có một cái bình sữa không nói: “Linh Lung, con vắt sữa mẹ vào trong bình, Tĩnh Xuyên con cầm đút thử xem, xem xem bọn họ có uống không.”
Cung Linh Lung thử một chút, chỉ khoảng hai mươi ml.
Lục Tĩnh Xuyên cầm bình sữa nhét vào trong miệng bé út, kết quả nhóc con này cũng không kháng cự gì, mút chụt chụt vô cùng vui vẻ.
Cung Linh Lung: “... Mẹ, nó uống kìa.”
Chu Lan Cầm nghe thế mỉm cười nói: “Được rồi, xem ra ba nhóc con này khác với mấy đứa trẻ bình thường, phải dùng bình sữa đút mới được, sau này con cứ vắt sữa vào trong bình trước đi.”
Lúc này trong lòng Cung Linh Lung xuất hiện một chút cảm xúc khác thường, lúc trước cô cũng chú ý đến vẻ mặt kháng cự của ba đứa nhỏ, còn có ánh sáng bên trong đôi mắt hẹp dài kia nữa, lúc này, một phỏng đoán làm da đầu của cô tê rần ập thẳng vào trong lòng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-652.html
.]
Không có chuyện đó đâu, không thể nào…
Lục Tĩnh Xuyên thấy cô cúi đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, nói: “Linh Lung, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh đút mấy đứa nhỏ uống sữa bột.”
Cung Linh Lung điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nói: “Anh Tĩnh, anh đưa cho em một cái bình sữa, em lại vắt một ít sữa nữa.”
Con nít vừa mới ra đời không ăn uống quá nhiều, mấy đứa nhỏ uống sữa no là ngủ, nhưng lại thêm khoảng hai tiếng nữa là lại quấy, Lục Tĩnh Xuyên nhanh tay lẹ chân pha xong sữa bột, lần lượt cho mấy đứa nhỏ ăn, Chu Lan Cầm ở bên cạnh thì phụ trách thay tã và dỗ ngủ.
Lúc Cung Vãn Đường đến đây đưa bữa sáng thì bốn mẹ con bọn họ đều đang ngủ ngon lành, Lục Tĩnh Xuyên và Chu Lan Cầm nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, xách theo cà mên đi ra ngoài ăn cơm.
Cung Linh Lung thức dậy nhìn thấy mẹ đang ngồi ở mép giường, cười nói: “Mẹ, mẹ đến sớm thật đó.”
“Không sớm, đã bảy giờ rưỡi rồi.”
Thấy trạng thái tinh thần của cô rất tốt, khôi phục rất nhanh, Cung Vãn Đường đứng lên rót một ly nước ấm cho cô, nói nhỏ: “Chị sui đi ra ngoài ăn sáng, Tĩnh Xuyên đã ăn xong từ trước rồi, đang đi giặt mớ tả vừa thay ngày hôm qua.”
Cung Linh Lung vén chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, thương lượng với bà ấy: “Mẹ, hôm nay con xuất viện được không?”
“Đừng có vội xuất viện quá, con lại nằm viện một hai ngày đi.”
“Mẹ, cơ thể của con không có vấn đề gì cả, ngủ một giấc đã cảm giác thể lực khôi phục rồi. Con không thích mùi nước sát trùng trong bệnh viện, con thấy ba đứa nhỏ cũng đều rất khỏe mạnh, không cần phải ở lại nơi này, về nhà ở sẽ càng thoải mái hơn, mẹ và mọi người cũng không cần đón gió tuyết vất vả đi tới đi lui nữa.”
Cung Vãn Đường thấy cô muốn đi về, buông công việc dang dở trong tay xuống, đi đến bắt mạch cho cô, xác định mạch đập của cô rất trầm ổn, lúc này mới gật đầu nói: “Con thương lượng với Tĩnh Xuyên trước đi, nếu nó đồng ý thì hôm nay chúng ta xuất viện về nhà.”
Lục Tĩnh Xuyên xác định cơ thể của cô không có vấn đề gì, đương nhiên là đồng ý, chờ bác sĩ khai chứng minh xuất viện xong, anh lập tức đi làm thủ tục.
Cho nên, sáng ngày hôm đó bốn mẹ con bọn họ đã được đón về nhà, Cung Linh Lung cũng thoải mái dễ chịu ở cữ trong nhà.