Trong khoảng thời gian này Lục Tĩnh Xuyên huấn luyện rất vất vả, thật ra cơ thể đã mệt mỏi đến cùng cực, anh biết vợ sắp sửa vỡ chum sinh con, tiếp theo đây còn phải chăm sóc cho vợ và con, cho nên vừa ăn cơm trưa xong đã lập tức vào phòng nghỉ ngơi ngủ bù.
Trong nhà có khí sưởi, thoải mái lại hợp lòng người, tinh thần vừa mới thả lỏng lại, anh đã nhanh chóng tiến vào giấc ngủ sâu.
Buổi trưa Cung Linh Lung xuống giường ăn cơm rồi vận động một chút, buổi chiều lại lên giường nằm với anh tiếp, cầm một quyển sách yên lặng ở bên cạnh xem.
Lục Tĩnh Xuyên thật sự quá buồn ngủ và mệt mỏi, ngủ một giấc đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, ngủ một giấc thật no, tơ m.á.u trong mắt rõ ràng đã ít đi rất nhiều, tinh thần tỏa sáng rực rỡ.
Tối hôm qua Cung Vãn Đường đã hầm canh gà thuốc bắc cho anh, thấy anh ngủ ngon nên cũng không gọi anh dậy, sáng nay lại hâm nóng lại cho anh, coi như là bữa sáng.
“Tĩnh Xuyên, cả nhà đều đã ăn sáng xong rồi, con cứ ăn từ từ thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên cảm ơn, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một cái chén không, xé hai cái đùi gà xuống, chuẩn bị mang vào phòng cho Cung Linh Lung ăn.
Cung Vãn Đường vội ngăn cản: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung không ăn được, con ăn đi.”
“Sao vậy mẹ?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi.
“Con gà này mẹ hầm với thuốc, là dùng để điều trị cơ thể cho con, có một số dược liệu có tác dụng lưu thông máu, Linh Lung đang mang thai không thể ăn được.”
Bọn họ nói chuyện không nhỏ, Cung Linh Lung ở trong phòng nghe được lớn tiếng nói: “Anh Tĩnh, anh ăn đi, sáng nay em ăn no rồi, mẹ rất hay hầm gà cho em ăn.”
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-645.html
.]
Lục Tĩnh Xuyên ngồi ở bên cạnh bàn ngồi xuống, đầu tiên là xử lý hết một tô sủi cảo cực to, lại xé thịt gà ra ăn.
Tối hôm qua lại có một trận tuyết không nhỏ rơi xuống, trong sân tích tụ một đống tuyết cao chừng nửa chân, lúc này bốn anh em Cung Trung Hi đang đắp người tuyết, chơi vô cùng vui vẻ.
Lúc mấy người Chu Lan Cầm lại đây, Lục Tĩnh Xuyên còn chưa ăn hết con gà trong chén, bà ấy cười hỏi: “Con đang ăn sáng hay là chị sui lại thêm cơm cho con vậy?”
“Ăn sáng, con mới ngủ dậy.”
Hôm nay Chu Lan Cầm đến đây chúc tết, xách theo không ít quà tặng, mua rượu ngon và t.h.u.ố.c lá tốt cho Cung Khải Châu, còn chuẩn bị sẵn bao lì xì cho con dâu và bốn đứa cháu trai cháu gái nhà họ Cung.
Giang Vận nói chuyện vài câu với người lớn trong nhà họ Cung, sau đó lập tức vào phòng với Cung Linh Lung, vừa ngồi xuống đã nói ngay: “Linh Lung, chiều hôm qua em và Tĩnh Dương cùng nhau đến cửa hàng hoa kiều mua quà tết, gặp được Nguyễn Ngọc Miên và chồng của bà ta, còn có Lục, ồ, không đúng, hiện tại phải gọi là Nguyễn Thu Hà mới đúng.”
“Không phải cô ta bị phán sáu tháng tù sao? Được thả ra sớm hơn à?”
Lúc trước Cung Linh Lung đã nghe Lục Tĩnh Dương nói qua rồi, dựa theo tình huống bình thường thì phải đến năm sau Nguyễn Thu Hà mới có thể ra tù.
Giang Vận bĩu môi nói: “Nói là cô ta ở trong tù biểu hiện rất tốt, đã ý thức được sai lầm của mình, tư tưởng giác ngộ tăng lên rõ ràng, hơn nữa còn có chồng hiện tại của Nguyễn Ngọc Miên giúp đỡ, để cô ta được thả ra trước giao thừa.”
Cung Linh Lung cũng đã nghe bà nội Lục nói đến chồng hiện tại của Nguyễn Ngọc Miên rồi, ông ta lớn hơn Nguyễn Ngọc Miên mười sáu mười bảy tuổi, vợ trước c.h.ế.t bệnh từ năm sáu năm trước, trong nhà con cái thành đàn, còn có ba bốn đứa cháu, cháu nội lớn nhất trong nhà cũng sắp học cấp ba.
Lúc trước khi ông già kia tái hôn với Nguyễn Ngọc Miên con cái trong nhà đều phản đối kịch liệt, bọn họ không phản đối cha tìm một người phụ nữ làm bạn, nhưng lại không đồng ý cho ông ta cưới Nguyễn Ngọc Miên, chủ yếu là bởi vì danh tiếng của bà ta quá xấu, hơn nữa lúc đó nhà họ Nguyễn còn là một khối u ác tính, bọn họ không muốn dính phải của nợ này.
Nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, ông già kia lại kiên quyết muốn cưới Nguyễn Ngọc Miên, từ đó về sau mâu thuẫn trong nhà trở nên gay gắt, lúc đó hai đứa con trai còn vô cùng quyết liệt nói muốn cắt đứt quan hệ với ông ta.