Lúc Lục Tĩnh Xuyên về đến nhà, cô đã sửa soạn hành lý cho anh xong, nhanh chóng tắm rửa rồi ôm cô quay về phòng ngủ.
Bởi vì ngày mai anh phải đi sớm, Cung Linh Lung luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt mới nửa đêm đã tỉnh lại, nhẹ nhàng rời giường, đi vào phòng bếp nấu đồ ăn cho anh, còn luộc một nồi trứng gà to, để anh ăn xong lại đóng gói số còn thừa mang theo ăn dọc đường.
Trời vừa mới sáng, Lục Tĩnh Xuyên đã xách theo hành lý nặng trĩu, vô cùng lưu luyến mà rời nhà.
Mấy ngày đầu lúc anh mới đi, Cung Linh Lung có chút không quen, cảm xúc có chút buồn bã, nhưng mà cô lại nhanh chóng điều chỉnh lại, vô cùng chăm chú tập trung vào chuyện công việc.
“Cốc cốc cốc!”
Bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Cung Linh Lung ngẩng đầu nói: “Mời vào.”
Lúc trước cô có công trong việc cứu tế, nhà họ Cung lại quyên tặng phương thuốc và một khoản tiền lớn, Cung Linh Lung được thăng liền ba cấp, hiện tại cũng đã có văn phòng cho riêng mình, ở kế bên văn phòng của bí thư Dương.”
Cửa từ bên ngoài mở ra, lộ ra gương mặt mỉm cười xinh đẹp của Cung Vãn Đường: “Linh Lung.”
“Mẹ.” Cung Linh Lung vui sướng đứng lên, nhìn thấy người ở phía sau bà, cười tươi rói nói: “Ông ngoại!”
“Ừ.”
Cung Khải Châu mặc áo khoác lông vẫn còn rất khỏe khoắn nhanh nhẹn nhìn thấy cháu ngoại xinh đẹp như thế, biểu cảm cũng rất kích động: “Linh Lung.”
“Ông ngoại, cuối cùng con cũng gặp được ông rồi.”
Lúc trước Cung Linh Lung đã được cậu cả cho xem ảnh chụp, hai người cậu đều rất giống ông ngoại, từ sâu bên trong cơ thể của ba cha con bọn họ đều lộ ra khí chất nho nhã đặc biệt của con cháu thế gia.
“Cháu gái ngoan của ông, cuối cùng ông ngoại cũng gặp được con rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-626.html
.]
Cung Khải Châu nắm lấy tay bà, đôi mắt phủ đầy kinh nghiệm và tang thương của ông chứa đầy cảm xúc cuồn cuộn: “Linh Lung, mấy năm nay con cũng chịu khổ rồi, ông ngoại xin lỗi con.”
“Ông ngoại, con có được một người mẹ tốt nhất trên đời này chăm sóc, không có gì phải chịu khổ cả, con sống rất hạnh phúc.” Cung Linh Lung cười nói.
“Bé ngoan, con đúng là một cô gái hiếu thảo.”
Cung Khải Châu cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, thấy bụng cô đã phồng lên rất cao, trong mắt tràn ngập từ ái quan tâm hỏi: “Nghe nói ba nhóc con này rất nghịch ngợm, mấy đứa nhóc có quậy con không?”
“Ăn no rồi sẽ không quậy nữa, chỉ cần đói bụng là sẽ tru lên tạo phản.” Cung Linh Lung cười nói cho ông ấy.
“Ha ha ha…”
Cung Khải Châu nghe thế mỉm cười.
“Ông ngoại, mẹ, cậu không về sao?” Cung Linh Lung chỉ thấy hai người bọn họ.
“Cậu cả của con cũng về, cùng nhau ngồi máy bay đến kinh đô, cậu con ở lại kinh đô làm việc, mẹ với ông ngoại về thành phố Hán trước.”
“Bà cô và gia đình cậu hai của con không về, đã hứa là sẽ về đây ăn tết. Trong công ty của bọn họ còn có quá nhiều công việc, dạo gần đây cậu hai của con đang nghiên cứu phát minh một loại máy móc thiết bị, đang đến giai đoạn quan trọng nhất, không thể rời đi được. Mấy đứa em họ của con đều đang đi học, còn chưa đến kỳ nghỉ, chờ bọn họ nghỉ rồi mới có thể khởi hành quay về, đến lúc đó chúng ta sẽ đoàn tụ ở kinh đô.”
Ngày hôm kia mấy người Cung Vãn Đường đã đến kinh đô rồi, nghe Hàn Tế nói con rể đã bị điều động đi tập huấn, chỉ có một mình cô ở trong nhà, cho nên bọn họ chỉ nghỉ ngơi ở kinh đô một đêm, ngày hôm sau đã vội vàng mua vé xe chạy đến thành phố Hán.
Trò chuyện vài câu đơn giản với bọn họ xong, Cung Linh Lung đi tìm bí thư Dương, sau khi tan ca lại cùng bọn họ cùng nhau quay về viện gia thuộc của bộ đội.
Có mẹ và ông ngoại ở bên cạnh chăm sóc, cuộc sống của Cung Linh Lung vô cùng hạnh phúc sung sướng, mỗi ngày đều là quần áo đến duỗi tay, cơm tới há mồm, mấy động vật và gia cầm nuôi trong không gian cũng do bọn họ xử lý, ngoại trừ việc cô phải tốn chút thời gian để thu hoạch lương thực đã chín và dược liệu ra, mấy chuyện khác trên cơ bản đều không cần cô phải lo đến.
Đến tháng mười hai, cơ thể của Cung Linh Lung rõ ràng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, mỗi ngày đi sớm về trễ đi làm tan ca cũng cảm thấy có chút vất vả.
Lại cố gắng đi làm thêm nửa tháng, bàn giao hết toàn bộ công việc trong tay cho Lý Tuyên, cô lập tức nộp đơn xin nghỉ phép, bí thư Dương dứt khoát phê duyệt kỳ nghỉ cho cô, sau đó ba người bọn họ lập tức quay về kinh đô.