Sau khi mấy người Cung Linh Lung quay về thành phố Hán, Cung Vãn Đường ở lại nhà họ Hàn dưỡng thương, bình thường Hàn Tế đều ở lại viện gia thuộc của quân khu, từ sau khi bà về trong nhà ở rồi, cho dù ông ấy có tan ca muộn cỡ nào thì cũng sẽ lái xe về nhà với bà.
Buổi sáng Cung Thành Tuấn cũng phải đi ra ngoài xử lý chuyện sản nghiệp của nhà họ Cung, xử lý liên tục bốn năm ngày, cuối cùng cũng sửa soạn thống kê xong mấy nhà máy và hầm mỏ đã bị quy về tài sản quốc gia.
Bởi vì có lãnh đạo lên tiếng cho nên những nhà máy hầm mỏ kia đều dựa theo tình hình năm xưa để quy đổi thành tiền bạc tương ứng để cung cấp lại cho nhà họ Cung.
“Vãn Đường, trên cơ bản thì anh đã xử lý xong tất cả mọi chuyện trong nhà máy rồi, tổng cộng tương đương hơn sáu mươi vạn. Sổ sách đã tính toán xong hết rồi, nhưng tiền vẫn còn chưa tới tay, bọn họ nói sẽ thanh toán trong vòng hai tháng tới.”
Cung Thành Tuấn vừa về đã lập tức nói cho bà biết những chuyện này, lại đưa sổ sách cho em gái xem, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Mấy nhà máy quốc doanh này quản lý quá hỗn loạn, lãnh đạo cán bộ đều là đơn vị liên quan, liên lụy đến rất nhiều người vô cùng phức tạp. Số tiền hơn sáu mươi vạn này chia đến các xưởng thì cũng sẽ là một số tiền không nhỏ đối với bọn họ, sẽ không có bất cứ ai thật lòng đồng ý giao ra số tiền này.”
Cung Vãn Đường nhíu mày: “Hiện tại có lãnh đạo lên tiếng, bọn họ phối hợp tính toán sổ sách, sau này bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để khỏi trả tiền, tám chín mươi phần trăm là sẽ cố ý tìm lý do để quỵt nợ, kéo dài thời gian cuối cùng coi như xong luôn.”
“Ừ, bọn họ chắc chắn sẽ làm như thế.”
Cung Thành Tuấn đã nghĩ đến chuyện này từ trước rồi, cười cười nói với bà: “Trước khi anh đi về đã gặp lãnh đạo rồi, cũng gặp được lãnh đạo của bộ phận dân chính. Hiện tại còn đang cần một số tiền lớn để xây dựng lại khu vực chịu thiên tai, là lúc yêu cầu xã hội giúp đỡ, lúc nãy anh đã đi đầu làm gương tốt rồi, đại diện nhà họ Cung quyên tặng ba mươi vạn để xây dựng lại khu vực chịu thiên tai, còn quyên ba mươi lăm vạn cho chi phí quân sự quốc phòng. Sáu mươi lăm vạn này anh sẽ không trích từ quỹ ngân sách ở Hồng Kông, quay vòng tiền khá phiền phức, cho nên đã nhờ bọn họ ra mặt đi đòi nợ rồi.”
Cung Vãn Đường nghe thế bật cười nói: “Chắc là lãnh đạo mắng anh nhiều lắm đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-615.html
.]
Đúng là có mắng ông ấy, mắng ông ấy là hồ ly xảo trá, nhưng mà cũng vui vẻ đồng ý đi đòi nợ giúp, còn nói thẳng ra là sẽ đăng báo khen ngợi nhà họ Cung.
Lúc hai anh em bọn họ nói đến những chuyện này, bà cụ Hàn ngồi ở bên cạnh dệt áo lông, cười hỏi: “Thành Tuấn, còn mấy căn bất động sản và cửa hàng của nhà họ Cung thì sao, con điều tra thế nào rồi?”
“Đã bị nhà họ Trịnh và nhà họ Tiết lén bá chiếm, đã tổng hợp và dọn dẹp rồi, chờ cha của con mang theo giấy chứng nhận bất động sản về kinh đô lại xử lý.”
“Mấy thứ khác còn đang điều tra xác nhận, còn phải tốn không ít thời gian.”
Nói đến đây, Cung Thành Tuấn ở cặp táp lấy ra một phần chứng minh, đưa cho Cung Vãn Đường nói: “Vãn Đường, căn nhà này vốn dĩ là do em đứng tên, là của hồi môn mà cha mẹ đã chuẩn bị cho em lúc kết hôn, sau khi em và Thôi Trí Viễn ly hôn rồi đã mang về hết toàn bộ của hồi môn bất động sản. Hôm nay anh đến cục công an lấy được chứng minh đăng ký chủ hộ, sau đó mới phát hiện căn nhà này đã bị Tiền Mộng Bình bá chiếm từ lâu rồi, ngày đăng ký là khoảng nửa năm sau khi nhà họ Cung chúng ta gặp nạn.”
Tiền Mộng Bình là con dâu trưởng của nhà họ Thôi, là chị dâu cả của Thôi Trí Viễn. Bà ta là một người tham lam ích kỷ rất biết cách tính kế, lúc trước sau khi Cung Vãn Đường gả đến nhà họ Thôi thì không hợp tính với bà ta, có chút mâu thuẫn nhỏ với bà ta và mẹ Thôi, nhưng mà vẫn còn giữ lại chút mặt mũi chưa từng gắt gỏng cãi nhau với bọn họ bao giờ.
Bà còn tưởng rằng mình ly hôn với Thôi Trí Viễn rồi thì sẽ không còn phải tiếp xúc hay liên quan gì đến nhà họ Thôi nữa, lại không ngờ rằng Tiền Mộng Bình lại vô sỉ đến mức này.
“Anh cả, chiều nay anh đi với em một chuyến đi.”
Cha mẹ nhà họ Cung rất thương con gái, cửa hàng mà bọn họ tặng cho bà năm xưa có vị trí rất tốt, bên trên còn có hai tầng lầu, bà đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cho đám người xấu xa kia hưởng lợi rồi.
“Được rồi.” Cung Thành Tuấn gật đầu.