Cô cũng không chờ quá lâu, khoảng chừng năm phút sau, hai tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau từ bên ngoài truyền đến, khi tiếng chìa khóa vặn mở ổ khóa vang lên, cô cũng lập tức nhấn nút ghi âm.
“Vào đi.”
Trịnh Phủ Nhân mở cửa đi vào nhà đầu tiên, chỉ vào ghế trống đối diện bàn sách nói: “Ngồi đi.”
“Vâng, cảm ơn ông Trịnh.” Tiết Vĩ Dân có vẻ rất cung kính và sợ hãi khi đối diện với ông ta.
“Cậu nói đi, tìm tôi làm gì?”
Trịnh Phủ Nhân nói chuyện có vẻ rất bình thản, nhưng thật ra trong mắt lại lộ rõ vẻ sắc bén.
“Ông Trịnh, tôi vừa mới đến trại tạm giam gặp được chú hai của tôi, là chú hai của tôi bảo tôi đến tìm ông, còn nhờ tôi chuyển lời vài câu cho ông.”
Tuy rằng Tiết Vĩ Dân đã đi làm ở kinh đô rất nhiều năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được ông ta, thật ra cũng có chút hồi hộp, nhưng lại nghĩ đến tình huống hiện tại của nhà họ Tiết, gã ta cũng chỉ có thể nghe theo lời chú hai, ký thác toàn bộ hi vọng lên trên người của nhà họ Trịnh.
Chờ gã ta nói xong những lời mà Tiết Hải Huy nhờ gã ta thuật lại, giọng điệu của Trịnh Phủ Nhân vẫn như bình thường: “Được rồi, tôi sẽ cho người đưa các cậu rời khỏi kinh đô. Các cậu đi càng nhanh càng tốt, cậu cứ về xử lý trước đi, làm thủ tục xuất viện cho mấy đứa em trai em gái của cậu về nhà trước, tôi sẽ cho người đưa các cậu rời đi trong tối nay.”
Ông ta đồng ý dứt khoát nhanh gọn như thế, Tiết Vĩ Dân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn ông Trịnh.”
“Hiện tại rất khó giải quyết chuyện của chú hai cậu, trong thời khắc quan trọng này tôi cũng không tiện ra tay. Các cậu cứ tạm thời rời khỏi kinh đô trước đi, ông ấy không có gì phải lo lắng, tạm thời ở lại bên trong đó chờ một khoảng thời gian. Chờ một số việc rõ ràng trong sáng rồi, tôi sẽ lại sắp xếp nơi đi cho ông ấy sau.”
Có lời hứa hẹn của ông ta, trong lòng Tiết Vĩ Dân cũng yên tâm hơn rất nhiều, lại nói lời cảm ơn: “Ông Trịnh, cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-545.html
.]
“Được rồi, hiện tại cũng muộn rồi, cậu mau quay về sắp xếp đi, chờ đến rạng sáng sẽ có người đến tiếp ứng các cậu.” Trịnh Phủ Nhân ra lệnh.
Tiết Vĩ Dân lập tức đứng lên, không ở lại nơi này lãng phí thời gian nữa, liên tục nói cảm ơn rồi rời đi.
Chờ gã ta đi rồi, tài xế lại đẩy cửa đi vào, Từ Lĩnh đứng ở cửa chờ mệnh lệnh: “Ông Trịnh, còn có chỉ thị gì khác sao?”
Trịnh Phủ Nhân phất tay với ông ta, ý bảo ông ta đi vào đây.
Từ Lĩnh đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại, đứng ở một bên yên lặng chờ ông ta ra lệnh.
“Tối nay ông đích thân dẫn người đến nhà họ Tiết, không được để lại người nào.”
Biểu cảm hiện tại của Trịnh Phủ Nhân khác hoàn toàn với lúc trước, không hề có chút hiền hòa nào, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng sắc bén.
Cung Linh Lung đứng ở bên cạnh cảm nhận được sát khí của ông ta cũng hoảng sợ, người này đúng là một người tàn nhẫn mà, lúc trước cô nghe Lục Tĩnh Xuyên nói ông ta sinh ra trong một gia đình bình thường, trước khi đi làm chính trị thì chỉ là một người phát thư, không phải là người lăn lê bò lết từ trên chiến trường, tại sao trên người ông ta lại có sát khí dày đặc như thế?
Từ Lĩnh ở bên cạnh thì đã quá quen thuộc rồi, cũng không hề kinh ngạc chút nào, lại xin chỉ thị: “Bên phía Tiết Hải Huy có cần ra tay không?”
“Tôi sẽ làm ông ta tự chấm dứt.”
Ánh mắt Trịnh Phủ Nhân âm độc giống như rắn độc, giọng nói lạnh nhạt: “Một tên vô dụng được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, giữ ông ta lại làm gì?”
Nói xong lại ngẩng đầu ra lệnh cho ông ta: “Không cần để lại bất cứ người sống nào trong nhà họ Tiết, không cần để lại mầm tai họa giống như nhà họ Cung, chờ sự việc xong xuôi rồi, để lại manh mối chỉ hướng về phía hai mẹ con Cung Vãn Đường, tôi cũng muốn xem thử ba gia đình Lục Chu Hàn còn bảo vệ bọn họ kiểu gì.”