Giang Vận đi đến trước mặt Hàn Tế, cứ có cảm giác ánh mắt hiện tại của ông ấy có chút đặc biệt, giống như đang kìm nén cảm xúc gì đó, cười đùa trêu: “Ông già, thầy không được bình thường cho lắm.”
“Biến sang một bên đi.”
Hàn Tế giơ tay đẩy cô ấy ra, thu liễm cảm xúc lại, nói với Lục Tĩnh Xuyên nói: “Con đi xin nghỉ cho Tiểu Cung, chúng ta đi về quân khu trước.”
“Thầy, con đã xin nghỉ rồi, bọn con cũng đang chuẩn bị đi về đây.”
Xe jeep đậu ở ngay bên cạnh, Lục Tĩnh Xuyên lập tức mở cửa xe ra: “Thầy, ngồi đằng trước. Linh Lung, em và đại sư huynh, tiểu sư muội ngồi ở đằng sau đi.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên cẩn thận đỡ cô lên xe, ngoài miệng vẫn cứ luôn dặn dò: “Từ từ thôi, từ từ thôi, đừng có gấp, cứ từ từ.”
Giang Vận đứng ở bên cạnh: “… Nhị sư huynh, anh có cần thái quá đến vậy không?”
“Linh Lung đang mang thai, là phụ nữ mang thai, phải cẩn thận một chút.” Lục Tĩnh Xuyên cẩn thận chăm sóc cô.
“Nhị sư huynh, nhị sư tẩu không phải người phụ nữ mang thai bình thường đâu, chị ấy cũng không yếu ớt như thế, anh có biết em quen chị ấy ở chỗ nào không? Em và chị ấy cùng nhau đến huyện Tân Giang cứu tế…”
Giang Vận bla bla nói mãi không ngừng, Lục Tĩnh Xuyên rất có kiên nhẫn lắng nghe, sau khi biết được vợ đang giai đoạn đầu thai kỳ lại còn đi cứu tế, lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Linh Lung, sau này em đừng làm như thế nữa, mẹ đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, ba tháng đầu thai kỳ nhất định phải cẩn thận.”
“Anh Tĩnh, em thật sự không có việc gì, bây giờ anh bảo em ôm bụng bầu chạy ba nghìn mét thì chắc cũng không có vấn đề gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-446.html
.]
Cung Linh Lung biết rất rõ cơ thể của mình, thật sự không cần anh phải lo lắng như thế, thấy hai thầy trò Hàn Tế và Quý Duy đều đang nhìn cô, cô cười hì hì nói: “Được rồi, anh Tĩnh, anh đừng có dong dài nữa, bây giờ chúng ta đi đến nhà máy chế biến thịt, mua đồ ăn xong lại quay về.”
“Không cần mua đồ ăn, chúng ta đến nhà ăn mua đại vài món về là được rồi.” Hàn Tế mở miệng.”
“Hai lãnh đạo đường xa mà đến, không thể ăn căn tin được, chúng ta mua vài thứ đơn giản, trưa nay mời mọi người nếm thử tay nghề của con.” Cung Linh Lung cũng không thể tiếp đãi sơ sài bọn họ.
“Thầy, Linh Lung nấu ăn ngon lắm đó, dì Bạch mẹ chị ấy nấu cơm cũng siêu ngon. Con nói cho thầy nghe, con ở nhà nhị sư huynh một tuần mà đã mập lên ba cân, mỗi ngày ba bữa dì Bạch đều đổi món nấu đầy đồ ăn ngon cho con, hiện tại con đã không muốn đi về nữa rồi.”
Ánh mắt Hàn Tế hơi d.a.o động: “Vậy sao, vậy thầy cũng phải nếm thử mới được.”
Xe jeep chạy đến cửa nhà máy chế biến thịt, Cung Linh Lung bảo bọn họ ngồi trên xe chờ, cô đi xuống xe mua đồ ăn, còn dặn dò Lục Tĩnh Xuyên đi đến khu vực bán lẻ của cửa hàng bách hóa bên cạnh mua ít kem về cho mọi người giải nhiệt.
Cung Linh Lung nhanh chóng xách hai con gà và ba bốn cân thịt trong không gian ra, các loại rau dưa khác trong nhà đã có đủ, thời tiết này quá nóng, mùa nhiều thịt cũng không thể để quá lâu, chỉ mua đủ lượng hôm nay ăn thôi.
Chờ cô lên xe rồi, Giang Vận đưa kem cho cô, lại mở miệng nói chuyện với thầy ở đằng trước: “Ông già, hôm nay hình như thầy không được vui cho lắm, bọn con có ai chọc thầy à?”
Quý Duy cong môi cười nói: “Không liên quan gì đến anh.”
Lục Tĩnh Xuyên đạp ga xuất phát, cười nhìn về phía thầy: “Thầy, hình như con cũng không trêu chọc gì thầy mà.”
“Không lẽ là con?”
Giang Vận ngồi ở chính giữa hàng ghế sau, rướn cổ lên nhướng người về phía trước, cười hì hì nói: “Ông già, con cũng có chọc gì thấy đâu, thầy xụ mặt buồn rầu như thế làm gì, có phải thầy đến tuổi rồi, cũng có thời kỳ gì gì đó giống phụ nữ không?”