Lục Tĩnh Xuyên về nhà nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, vội vàng chạy đến văn phòng báo cáo công việc, sau đó lại đi đến phòng cắt tóc cắt tóc, mượn xe jeep của đơn vị rồi chạy đến thành phố đón vợ.
Sáng sớm bộ phận dân chính phải mở hợp tổng kết tình hình làm việc trong tháng này, ba nhân viên mới gia nhập đều được các lãnh đạo khen ngợi khích lệ.
Mọi người ra khỏi phòng họp, Lý Tuyên nhìn thấy Lục Tĩnh Xuyên đang đứng chờ ở hành lang đầu tiên, cười nói với người ở phía sau: “Cung Linh Lung, chồng của cô đến kìa.”
“Hả?”
Cung Linh Lung vốn dĩ đang đi ở cuối cùng, lúc này lập tức chen lên trước, nhìn thấy người đàn ông điển trai kiên nghị kia, cười xinh đẹp nói: “Anh Tĩnh, anh về lúc nào thế, anh đến đây bao lâu rồi.”
“Đến được một tiếng rồi.”
Ở trước mặt người ngoài, Lục Tĩnh Xuyên vẫn giữ dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, lễ phép chào hỏi với mấy người bí thư Nghiêm: “Chào các lãnh đạo.”
“Phó đoàn trưởng Lục, đã lâu không gặp.” Bí thư Nghiêm cười cười.
Chủ nhiệm Dương cũng hơi cong môi, chủ động cho Cung Linh Lung nghỉ; “Linh Lung, hôm nay không có nhiệm vụ quan trọng gì, chiều nay cô cứ nghỉ nửa buổi đi, ngày mai lại bổ sung mấy công việc lặt vặt kia.”
“Cảm ơn chủ nhiệm Dương.”
Lục Tĩnh Xuyên thay mặt cô nói lời cảm ơn, xách trái dưa hấu đặt trên tấm ván gỗ lên đưa cho Lý Tuyên: “Đồng chí, mời mọi người cùng nhau ăn dưa hấu.”
“Phó đoàn trưởng Lục, cậu mang về nhà ăn đi.” Bí thư Nghiêm không nhận lấy.
“Tôi mua tận mấy trái, trên xe vẫn còn.”
Cung Linh Lung nhanh chóng viết đơn xin nghỉ theo đúng quy trình, cầm ba lô lên, vui vẻ đi theo anh; “Anh Tĩnh, sư muội Giang Vận của anh đã đến nhà chúng ta ở được một tuần rồi, sáng nay em ấy nói là sẽ đến nhà ga đón người, lại không nói rõ là đón ai.”
“Là thầy và đại sư huynh của anh.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên muốn đến thành phố Hán, lúc đó anh hoàn thành nhiệm vụ rồi, gọi điện thoại cho thầy, lúc đó thầy của anh đã mua vé xe lửa xong rồi, còn hẹn sẽ gặp nhau ở thành phố Hán.
Vừa nghe bọn họ nói sẽ đến đây, Cung Linh Lung vội hỏi: “Bọn họ sẽ đến nhà chúng ta sao?”
“Đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-445.html
.]
Hai mắt Lục Tĩnh Xuyên dính chặt trên người cô, cẩn thận bảo vệ cô, thấy cô vẫn cứ đi nhanh giống như lúc trước, vội vàng kéo lấy cánh tay của cô nói: “Linh Lung, em đi chậm thôi, từ từ.”
Cung Linh Lung bước chậm lại, cũng phản ứng lại, cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp: “Anh Tĩnh, chúc mừng anh, anh sắp được làm cha.”
Lúc trước khi Lục Tĩnh Xuyên biết được tin tức này, anh đã kích động đến mức muốn mọc ra một đôi cánh nhanh chóng bay về, trên đường về hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái phấn khởi.
Lúc này cô vợ xinh đẹp đáng yêu ở ngay trước mặt, thật ra anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng hiện tại lại đang ở bên ngoài, anh lại chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Vợ, em vất vả rồi.”
“Không vất vả, em rất hạnh phúc.”
Cung Linh Lung cong khóe môi, cười tươi như hoa, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc ngọt ngào.
“Ủa, nhị sư huynh, anh về rồi à.”
Bầu không khí dịu dàng ấm áp của bọn họ bị Giang Vận chen ngang.
Hai vợ chồng bọn họ đồng loạt nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân trang tràn ngập khí thế đứng phía sau cô ấy, Lục Tĩnh Xuyên vui vẻ nói: “Thầy, đại sư huynh.”
“Tĩnh Xuyên.”
Quý Duy có dáng người cao lớn cường tráng đi nhanh đến trước, cho Lục Tĩnh Xuyên một cái ôm thật chặt đầy tình cảm.
Chào hỏi đại sư huynh xong, Lục Tĩnh Xuyên lại đi đến gần thầy, cho ông ấy một quân lễ vô cùng đoan chính: “Thầy!”
Biểu cảm của Hàn Tế vô cùng nghiêm túc, cũng trả lại cho anh một quân lễ, không nói gì hết, ánh mắt nhìn về phía Cung Linh Lung, sâu bên trong đôi mắt sắc bén sâu thẳm như giếng cạn kia dâng lên sóng gió rất khó phát hiện.
“Linh Lung, đến đây.”
Lục Tĩnh Xuyên dẫn cô đến gần, đầu tiên là lễ phép giới thiệu: “Thầy, đại sư huynh, đây là vợ của con, Cung Linh Lung.”
Nói xong, anh lại giới thiệu cho cô: “Linh Lung, đây là thầy của anh, tên là Hàn Tế, là J Trưởng, bên cạnh là đại sư huynh Quý Duy, là cấp đoàn trưởng.”
“J Trưởng Hàn, đoàn trưởng Quý, xin chào hai người.” Cung Linh Lung chủ động chào hỏi trước.
“Xin chào.”
Hai thầy trò Hàn Tế đều duỗi tay bắt tay với cô, cả hai đều dùng ánh mắt quan sát cô.