“Tôi không dùng lại tên thật là bởi vì trong nhà xảy ra biến cố, hai mươi năm trước cha mẹ và các anh đều gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, giấy chứng nhận thân phận của tôi cũng đều bị phá hủy.”
“Tuy rằng người nhà tôi đều không còn nữa, nhưng vẫn còn có rất nhiều người có thể chứng minh thân phận của tôi.”
“Tôi vốn dĩ là người kinh đô, năm 1951 thi đậu vào đại học kinh y công lập, trong quá trình học tập đã học tiếng Anh, giáo viên của tôi là những giáo sư Lý Chương Ngạn, Thủy Đình Diệc, Triệu Đức Triệu, vân vân.”
“Nhà mẹ để của tôi ở kinh đô cũng từng là thư hương thế gia có nội tình vô cùng thâm hậu, tổ tông và cha mẹ đều từng cống hiến cho kháng chiến, nhà mẹ đẻ cũng từng được lãnh đạo khen ngợi rất nhiều lần. Sau khi cha mẹ và các anh của tôi qua đời, còn có khoảng thời gian nhấp nhô của tôi, tôi đã cắt đứt liên lạc với những người quen và lãnh đạo thời xưa.”
“Cũng là do lỗi của tôi, tôi đi theo con rể đến viện gia thuộc của bộ đội, lẽ ra nên báo cáo tình hình đặc biệt của mình cho mọi người từ sớm mới đúng.”
“Hôm nay nếu đã nói đến cái này, vậy còn phải phiền chính ủy Triệu đi xác nhận thân phận thật sự của tôi.”
Chính ủy Triệu cũng có chút tò mò về thân phận của bà, hơn nữa chuyện điều tra thân phận của bà cũng là điều bộ đội nên làm: “Đồng chí Bạch, dì muốn tôi làm cái gì?”
“Phiền cậu chờ một lúc.”
Bạch Thủy Tiên đi đến trước cửa sổ, đi đến chồng báo chí đã vứt đi tìm ra một tờ, lật đến một bức ảnh được chụp chính diện trên báo, đứa đến trước mặt bọn họ, chỉ vào tên và bức ảnh kia nói: “Phiền cậu liên lạc với vị lãnh đạo này giúp tôi, ông ấy có thể làm chứng cho tôi, ông ấy là bạn của cha tôi, cũng là học sinh của ông nội tôi.”
Mấy người chính ủy Triệu nhìn vào cái tên mà bà ấy chỉ vào, con ngươi đều đồng loạt co rụt lại, ánh mắt khi nhìn về phía bà ấy rõ ràng cũng đã thay đổi.
Thấy bọn họ không nói tiếng nào, Bạch Thủy Tiên lộ ra chút bất đắc dĩ: “Nếu không phải tình huống đặc biệt thì tôi cũng không muốn làm phiền lãnh đạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-442.html
.]
“Được rồi, tôi đã biết.”
Chính ủy Triệu cầm lấy báo, gấp gọn bỏ vào túi áo nói: “Đồng chí Bạch, hiện tại mời dì đi đến văn phòng cùng tôi, tôi sẽ liên lạc với lãnh đạo, sau đó dì lại gọi điện thoại cho lão lãnh đạo để xác nhận.”
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên trả lời.
“Phó đoàn trưởng Lục, tôi đã hiểu rõ tình hình của đồng chí Bạch, trên cơ bản đã không có vấn đề gì nữa. Cậu vừa mới về nhà, đi nghỉ ngơi trước đi, sau đó lại đến văn phòng báo cáo công việc.” Chính ủy Triệu nói xong, dẫn người rời đi trước.
Bạch Thủy Tiên phải đi theo bọn họ, đưa chìa khóa cho con rể, vội vàng nói: “Tĩnh Xuyên, còn vào nhà nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi phối hợp bọn họ xử lý xong chuyện này đã. Hôm nay Linh Lung đi làm rồi, sư muội Giang Vận của con cũng đến nhà chơi, hôm nay con bé cũng lên thành phố làm việc rồi, chắc là buổi trưa sẽ đi về.”
“Mẹ, mẹ đi xử lý công việc đi, con đi đón Linh Lung về.”
Lục Tĩnh Xuyên đã nghe thầy báo cho biết chuyện vợ mang thai rồi, lúc nãy bọn họ lái xe quay về bộ đội, không đi ngang qua thành phố, hiện tại anh chỉ muốn gặp cô ngay lập tức.”
“Đón Linh Lung về? Trưa nay sao?” Bạch Thủy Tiên hỏi thêm một câu.
“Dạ đúng, thầy và đại sư huynh của con cũng đến thành phố Hán, chắc là sư muội đi đón bọn họ rồi, hôm nay bọn họ sẽ đến nhà chúng ta.”
Thấy sẽ có khách đến thăm, Bạch Thủy Tiên vội vàng tính toán: “Mẹ sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này, con đi đón thầy của con đến đây, tiện đường mua ít đồ ngon trên thành phố về luôn.”
“Dạ được rồi, con sẽ chuẩn bị.”