“Đồng chí Bạch, chúng tôi vừa mới nhận được đơn cử báo giấu tên, nói là trong nhà của phó đoàn trưởng Lục có giấu sách cấm, hi vọng dì phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Lúc này sắc mặt của chính ủy Triệu không được đẹp cho lắm, sâu trong đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng bọn họ nhận được thư cử báo, cần phải dựa theo quy trình bình thường để tiến hành điều tra.
Sách cấm?
Bạch Thủy Tiên vừa nghe đến việc này, đã đoán được là sách tiếng anh mà bà đang phiên dịch, lập tức nói: “Được rồi, cần dì phối hợp như thế nào?”
Thấy sắc mặt bà rất tự nhiên, cũng không lộ ra bất cứ vẻ hoảng loạn gì, vẻ lo lắng trong mắt chính ủy Triệu cũng dần dần biến mất, chỉ vào trong phòng nói: “Đồng chí Bạch, chúng tôi cần phải vào nhà điều tra, phiền dì đứng ở bên ngoài chờ, chúng tôi điều tra xong lại hỏi dì vài câu.”
“Được rồi, các cậu cứ tự nhiên đi.” Bạch Thủy Tiên vô cùng phối hợp đi ra ngoài.
Bên này có chút ồn ào, các hàng xóm trong viện gia thuộc đều chạy ùa đến xem, Vương Ngọc Miêu nhíu mày có chút lo lắng hỏi: “Dì Bạch, có chuyện gì không ạ?”
“Chính ủy Triệu nhận được thư cử báo giấu tên, cứ để bọn họ điều tra trước đi.” Mặt mày Bạch Thủy Tiên vô cùng bình tĩnh, cũng không hề lo lắng chút nào.
Những người do chính ủy Triệu dẫn đến điều tra rất cẩn thận, tốc độ cũng rất nhanh, cũng không lục lọi làm nhà cửa trở nên lộn xộn, chỉ khoảng năm phút sau, bọn họ đã cầm một xấp sách tiếng Anh đi ra ngoài.
“Đồng chí Bạch, chúng tôi tìm được mấy quyển sách này trong thư phòng, chúng nó đang được mở ra đặt trên bàn, là dì đang xem sao?” Chính ủy Triệu bước nhanh đến hỏi bà, mày nhíu chặt lại.
“Đúng vậy, là tôi đang xem, đây là sách y viết bằng tiếng Anh.” Bạch Thủy Tiên bình tĩnh trả lời.
“Shh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-440.html
.]
Vừa nghe nói đó là sách tiếng Anh, các gia đình quân nhân đứng ở đằng sau hóng chuyện đều hít hà suýt xoa, mỗi người đều thay đổi sắc mặt.
“Trời đất ơi, đồng chí Bạch Thủy Tiên, sao bà lại dám xem sách cấm nước ngoài ở trong nhà chứ, bà cũng can đảm thật đó, dì làm thế thì khác gì gián, gián điệp…”
Đằng sau đám đông có người lớn tiếng kêu, Bạch Thủy Tiên bình tĩnh quay đầu lại, thấy người mở miệng chính là thím Tiêu, nhìn chằm chằm vào bà ta không chớp mắt nói: “Thím Tiêu, chính ủy Triệu chỉ mới bắt đầu điều tra, vừa mới hỏi xong một câu thì chị đã sốt ruột muốn gán tội cho tôi rồi, chị hơi bị tích cực quá rồi đó.”
Lúc nãy khi mấy người chính ủy Triệu điều tra, Bạch Thủy Tiên đứng ở trước cửa cẩn thận ngẫm lại, cũng đã đoán được người cử báo giấu tên kia là ai rồi.
Ngày hôm qua chỉ có ba người Trần Anh, Vương Ngọc Miêu và Liêu Thu Hoa đến nhà của bà, hai người cuối vừa vào nhà đã đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống xử lý ớt giúp bà, mãi đến khi ra về cũng chưa từng đi dạo nhà của bà, chỉ có một mình Trần Anh là dạo quanh nhà bà một vòng thôi.
Bà vốn dĩ cũng chỉ là có mục tiêu nghi ngờ mà thôi, hiện tại thím Tiêu mở miệng nói chuyện, bà coi như đã xác nhận chắc chắn.
Lúc này thì ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía thím Tiêu, đến cả chính ủy Triệu cũng nhìn chằm chằm vào bà ta đánh giá, nhưng mà cũng không nói tiếng nào.
“Chính ủy Triệu, cậu cứ tiếp tục điều tra đi, tôi chỉ là đột nhiên nghe nói đến sách nước ngoài, quá kinh ngạc nên mới ăn nói lung tung mà thôi, các cậu tiếp tục đi.” Thím Tiêu ngượng ngùng cười nói.
Bạch Thủy Tiên lạnh nhạt dời mắt khỏi người bà ta, lại nhanh chóng lướt qua người Trần Anh, thấy cô ta hơi mất tự nhiên mấp máy môi, trong lòng cũng càng chắc chắn hơn.
Bà lấy một xâu chìa khóa đang đeo trên người ra đưa cho cán sự ở bên cạnh chính ủy Triệu, mặt mày bình tĩnh nói: “Chính ủy Triệu, các lãnh đạo, sách nước ngoài kia đều là của tôi, còn chuyện vì sao tôi sẽ xem những quyển sách tiếng Anh này thì các cậu cứ cầm chìa khóa mở ngăn kéo trong tủ quần áo của phòng ngủ bên trái đi, bên trong có một cái hộp nhôm, trong hộp có giấy chứng nhận hợp pháp và hồ sơ của tôi, các cậu cứ cầm đi điều tra xác nhận đi.”
Chính ủy Triệu gật đầu, để người bên cạnh cầm lấy chìa khóa đi lấy đồ, ra lệnh nói: “Cậu đi lấy đi.”
Mấy người Tưởng Á Bình ở bên cạnh thấy bà không hề lo lắng sợ hãi chút nào, gặp phải chuyện này nhưng vẫn thong dong bình tĩnh, đều có chút bội phục sự bình tĩnh của cô, trong lòng cũng đỡ lo lắng hơn một chút.