“Con đã nghe nói dì Bạch làm ớt bằm rất ngon từ lâu rồi, dượng họ của con cũng trồng vài cây ớt to, mỗi năm đều có không ít quả, hiện tại đều đã đỏ rồi, con có thể học làm ớt bằm với dì không?” Trần Anh hỏi bà.
“Ớt bằm làm dễ lắm, con nhìn một lần là sẽ biết làm ngay thôi.” Bạch Thủy Tiên mở cửa phòng ra, mời cô ta vào nhà.
Trần Anh đi theo bà ta vào nhà, thấy trong nhà được dọn dẹp vô cùng gọn gàng sạch sẽ, cửa phòng sách đang mở ra, thử hỏi: “Cuối cùng chị dâu ở trong nhà cũng không nghỉ ngơi mà ở trong phòng đọc sách sao?”
“Không có, nó đi câu cá với Tiểu Giang rồi.”
Bạch Thủy Tiên cầm ớt vừa mới hái vào phòng, đi vào phòng lấy ly tráng men rót nước, hỏi: “Trần Anh, con uống trà hay uống nước lọc.”
“Dì Bạch, dì không cần rót nước cho con đâu ạ, con mới vừa uống nước ở nhà xong.”
Trong lúc nói chuyện thì Trần Anh đã đi đến trước cửa phòng sách, dõi mắt nhìn thoáng qua bên trong, không biết cô ta nhìn thấy cái gì, đôi mắt không quá to lại lóe lên ánh sáng khác thường.
Lúc Bạch Thủy Tiên rót nước cho cô ta, cô ta đã đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cô ta cầm lấy ly nước, giống như tùy ý nói chuyện phiếm: “Dì Bạch, con nghe nói trước kia dì từng dạy học ở dưới quê, còn dạy rất nhiều năm, hiện tại dì lại xin nghỉ việc ở viện điều dưỡng rồi, dì có ý định đi đến trường học dạy học lại không?”
“Tạm thời dì không có ý định này. Hiện tại Linh Lung đang có thai, dì chăm sóc cho nó trước, chờ nó sinh con xong, dì lại chăm con cho nó, để hai vợ chồng bọn nó yên tâm đi làm.”
Trần Anh thấy bà đã bắt đầu ngắt bỏ cuống ớt, cũng đi ngắt phụ bà, ngoài miệng lại nói: “Phó đoàn trưởng Lục và chị dâu đều có công việc rất tốt, mỗi tháng có được không ít tiền lương và tiền trợ cấp, dì không đi làm kiếm tiền thì cuộc sống trong nhà cũng dễ chịu hơn, sau này có thêm hai ba đứa nhỏ nữa cũng không cần phải lo lắng.”
“Điều kiện gia đình mỗi nhà đều giống nhau thôi, đều chỉ là miễn cưỡng sống tạm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-439.html
.]
Bình thường Bạch Thủy Tiên sống rất khiêm tốn, mọi thứ đều rất giản dị, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng cũng sẽ mua một ít thịt về, cũng là vì trong nhà có khách đến chơi, còn có con gái mang thai, cuộc sống tốt hơn một chút thì cũng là chuyện bình thường.
Hai người bọn họ trò chuyện đơn giản với nhau vài câu, Liêu Thu Hoa và Vương Ngọc Miêu ở đối diện cũng đến, bọn họ cũng muốn học làm ớt bằm, đều chạy đến sơ chế ớt cay chuẩn bị giúp bà.
Chờ đến khi hai người Cung Linh Lung xách theo mấy con cá lớn về thì mọi người đã làm xong ớt bằm, Bạch Thủy Tiên đang bỏ vào trong bình, những người khác đều đi về.
“Trong nhà nhiều cá quá rồi, ăn không hết. Linh Lung con mang mấy con cá câu được trong mấy ngày nay đến nhà ăn đi, để bên nhà ăn lại có thêm một món mặn.”
Giang Vận sống trong nhà bọn họ, bọn họ cũng không tiện bỏ vào trong không gian nuôi. Cung Linh Lung cất cần câu đi, cùng Giang Vận cùng nhau mang cá đến nhà ăn, đưa xong thì chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa.
Thời tiết nóng nực, đến cả Cung Linh Lung cũng không muốn ăn cho lắm, buổi trưa hầm canh bao tử heo, lại nướng một ít bánh bột ngô dưa chua, lại trộn một đĩa cà chua trộn đường, ba người giải quyết qua loa buổi trưa, sau đó buổi chiều đều ở trong nhà ngủ trưa.
Thứ hai cô vẫn cứ đi làm giống như bình thường, Giang Vận phải đến bưu điện gửi điện báo, ăn sáng xong cô ấy đã cùng Cung Linh Lung đi lên thành phố.
Bạch Thủy Tiên ở trong nhà làm việc nhà, làm xong thì đóng cửa lại vào phòng sách bắt đầu phiên dịch sách y, không đi ra ngoài tám chuyện với những hàng xóm khác.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Khoảng mười giờ sáng, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa rất mạnh, Bạch Thủy Tiên chỉ đành lập tức buông bút máy xuống, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Bà vừa mở cửa ra đã nhìn thấy chính ủy Triệu đang đứng ở bên ngoài, còn có một đám cán bộ mặc quân trang, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, Bạch Thủy Tiên vội hỏi: “Chính ủy Triệu, đã xảy ra chuyện gì sao?”