Trong không gian đang nuôi thả ba bốn mươi con gà, số lượng gà trống có hơi nhiều, Cung Linh Lung muốn tranh thủ cơ hội này bán đi vài cong, sau này lại ấp thêm một ít gà, nuôi nhiều gà mái hơn để gà đẻ trứng.
“Được rồi, Linh Lung, vậy làm phiền con rồi.” Mẹ Viên cười nói.
Bạch Thủy Tiên lại múc một ít đồ chưa đi ra, để cho mấy đứa nhỏ chia nhau ăn, nói chuyện với mẹ Viên: “Phó doanh trưởng Viên sắp về rồi, chị tính thế nào với Trần Anh?”
Nhắc đến chuyện này, mẹ Viên nhìn thoáng qua cháu nội nói: “An Bân còn trẻ, sau này vẫn phải tìm một người sống chung mới được.”
“Con bé Trần Anh trông cũng rất chăm chỉ, biểu hiện khi giao tiếp với mọi người cũng không tệ lắm, mọi phương diện đều tốt hơn Trần Nhị Yến, tuổi tác của hai đứa cũng phù hợp. Nhưng mà chuyện này còn phải xem An Bân suy nghĩ như thế nào nữa, chờ nó về chị lại nói chuyện với nó thêm.”
“Trần Nhị Yến là do hai ông bà già tôi già cả mắt mù chọn trúng, lần này chúng tôi không dám nhúng tay vào nữa, cha của nó cũng nghĩ như thế. Lúc trước chị đã gọi điện thoại nói chuyện với ông ấy, ông ấy bảo chị đừng có tự tiện quyết định lung tung, cứ để An Bân tự chọn một người phù hợp.”
Cung Linh Lung nhai nuốt hết cái sủi cảo trong miệng, bổ sung thêm một câu: “Thật ra Trần Anh cũng không quá lớn tuổi, bộ đội còn có rất nhiều phó doanh trưởng và đại đội trưởng còn trẻ chưa kết hôn, bệnh viện cũng có đồng chí nam chưa lập gia đình, muốn giới thiệu một người ở bệnh viện cho cô ấy cũng rất dễ dàng, tại sao nhà bọn họ lại ưng ý phó doanh trưởng Viên đã có một đứa con riêng như thế chứ?”
Những lời này của cô đã hỏi trúng tim đen của mẹ Viên, bà ấy cũng có chút khó hiểu: “Đúng vậy, phó doanh trưởng doanh số ba cũng chưa kết hôn, mới hai mươi hai tuổi, thật ra lại càng phù hợp hơn. Nghe nói điều kiện gia đình của cậu ấy cũng được lắm, cha là công nhân của nhà máy quốc doanh, tốt hơn gia đình làm nông dân nhà bác rất nhiều, sao chị Tiêu lại ưng ý thằng con nhà bác chứ?”
Thấy bà ấy đã suy xét đến chuyện này, Cung Linh Lung cười nói: “Có lẽ là phó doanh trưởng Viên càng đẹp trai hơn, có biểu hiện xuất sắc hơn, bọn họ cảm thấy tương lai của anh ấy sẽ phát triển tốt hơn.”
Ở trong lòng mẹ Viên, con trai của bà đúng là rất ưu tú, nhưng mà đều là người cùng tuổi, lại kém xa phó đoàn trưởng Lục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-438.html
.]
Trong lòng bà ấy đều tự biết rõ chuyện này, cười nói: “Linh Lung, con đừng có nói chuyện cười, cho dù như thế nào thì An Bân đã từng ly hôn lại dẫn theo một đứa con riêng, điều kiện sẽ luôn kém hơn các chiến hữu khác một chút.”
“Chuyện này còn phải xem phó doanh trưởng Viên nghĩ như thế nào nữa, chờ anh ấy quay về, hai mẹ con nhà chị lại nói chuyện với nhau, nói không chừng thằng bé lại có suy nghĩ khác thì sao.” Bạch Thủy Tiên nói.
Mẹ Viên gật đầu nói: “Ừ, lần này chị sẽ để nó tự quyết định.”
Sáng sớm chủ nhật, Cung Linh Lung ăn sáng xong lập tức cùng Giang Vân đội mũ rơm, xác theo thùng gỗ và ghế, cầm cần câu đi ra bờ sông câu cá.
Mấy ngày nay Giang Vân cũng mê trò câu cá này, có lẽ người mới câu đều sẽ được thần may mắn thiên vị, mỗi lần cô ấy câu cá đều thu hoạch được không ít, cá lớn cá bé cộng lại đều lên đến nửa thùng.
“Dì Bạch, dì đang bận à."
Lúc Trần Anh đến nhà chơi, Bạch Thủy Tiên mới vừa từ vườn rau về, trong tay còn cầm theo rổ đựng đầy ớt tươi vừa mới hái, bà cười nhạt hỏi: “Trần Anh, con ăn sáng chưa?”
“Dạ rồi.”
Trần Anh thấy bà hái được một rổ ớt to, cười nói: “Dì Bạch, dì trồng nhiều ớt thế.”
“Ừ, nhà dì ở phương nam đã quen ăn cay rồi, trồng không ít ớt, định làm thêm một ít ớt bằm để dành đến mùa đông lại ăn.