Sau khi Trương Dao và Tần Hàn Thư thương lượng thì quyết định vẫn nên hầm một nồi nồi đồ ăn lớn.Thịt trâu được mang đến hẳn là thịt bụng, đã thắng được rất nhiều mỡ, nhưng vẫn áp được thêm không ít mỡ nữa.Trương Dao nhìn thịt đã khô vàng, tiếc nuối thôi không thắng mỡ nữa mà ném củ tỏi và miếng gừng đã băm nhỏ vào.Một tiếng xèo vang lên, dầu nóng sôi cùng với mùi thơm của gừng tỏi băm hòa với vị thịt, kích thích dạ dày của mọi người kêu ùng ục.
Tiếp đó là bỏ cà chua đã thái nhỏ vào trong nồi xào một hồi với thịt bò, thêm chút nước rồi đậy nắp lê.Trâu già phải được hầm lâu.Thừa dịp thời gian trống, Trương Dao bèn chưng một ít bánh bao không nhân, Tần Hàn Thư thì lặt đậu đũa và cây đậu cô-ve, gọt khoai tây rồi cắt thành miếng nhỏ.Khi bánh bao không nhân gần chín thì đồng loạt cho đậu đũa, đậu cô-ve, khoai tây vào trong nồi thịt trâu.Mùi thơm đã bay ra thật xa.Những người khác đã chảy nước bọt đứng ở cửa ra vào nhìn chăm chăm từ lâu.Thịt bò được đựng trong một cái bồn lớn, nhưng phần lớn đều là khoai tây, còn thịt thì gần như không thấy đâu.Nhưng mà mùi thơm vẫn rất đậm đà, dù gia vị chỉ có tỏi và gừng băm.Có quá nhiều người, vì vậy trước đó Trương Dao đã chia xong đồ ăn, mỗi người một bát, bánh bao không nhân thì bao no.Mặc dù Trương Dao và Tiết Tân Duệ đã cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng vẫn không khắc chế được sáng mắt lên khi nhìn thấy nồi thịt.Kim Ba hỏi Tiết Tân Duệ nói: "Có phải mọi người ở đây rất ít khi được ăn thịt hay không?" Tiết Tân Duệ bị thịt làm bỏng đến nỗi thở ra phù phù, mới rảnh hồi đáp: "Không phải rất ít khi ăn mà là căn bản không được ăn.
Tôi và Trương Dao tới đây đã một năm, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy thịt." Trương Dao nói: "Đi công xã cắt thịt thì phải dùng tiền, chúng tôi làm được ít, công điểm để ăn cơm còn miễn cưỡng.
Lại càng không cần phải nói đến chuyện mua thịt cũng phải cần phiếu thịt." Tần Hàn Thư hỏi: "Không phải trong đại đội cũng đang nuôi gia súc như heo dê đấy sao? Cuối năm kiểu gì cũng được phân một ít chứ." Trương Dao yếu ớt lắc đầu: "Cái đó cũng phải dùng công điểm để đổi.
Ngoại trừ lương thực theo đầu người, trẻ con vừa sinh ra là có thể được chia vô điều kiện, còn lại tất cả những thứ khác đều phải dùng công điểm để đổi." Tiết Tân Duệ nói: "Những thanh niên trí thức sống cùng với nhà người dân bản địa thì sẽ tốt hơn một chút, đặc biệt là ở trong những nhà có điều kiện tốt, đi theo người ta luôn có thể dính chút mùi thịt." Thanh niên trí thức không kiếm được bao nhiêu công điểm, có người nhà giúp đỡ thì còn tạm, nhưng phần lớn thanh viên trí thức đều đến từ những gia đình bình thường trên thành phố.Trương Dao nghe Tiết Tân Duệ nói, bèn vội vàng gật đầu: "Liêu Vũ Khiết ở nhà bí thư chi bộ Chu là tốt nhất, đi theo nhà bí thư chi bộ ăn đến mập!" Sau khi nghe Trương Dao và Tiết Tân Duệ nói, sắc mặt của mấy thanh niên trí thức mới tới hôm nay cũng mỗi người một kiểu.Có người không quan tâm, có người giống như mất cha mất mẹ, có một số người thì trầm ngâm suy nghĩ.Tần Hàn Thư Mặc lẳng lặng quan sát biểu cảm của mọi người, trong lòng đưa ra phán đoán.Vẻ mặt Triệu Như và Kim Ba như cha chết mẹ chết, hiển nhiên là nghĩ rằng sau này bọn họ sẽ phải sống loại cuộc sống này, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt nổi một lần.Mã Triều Dương, Cao Minh và Trương Kháng Mỹ không quan tâm, vẫn duy trì dáng vẻ thiếu gia nhà giàu, hẳn là có trong nhà làm chỗ dựa.
Hai người còn lại thì mặt mũi tràn đầy lòng tin là mình sẽ kiếm được công điểm.Còn Lâm Chi Hằng mặt liệt thì cô không phân tích nữa.Tần Hàn Thư suy đoán tình huống gia đình và tác phong làm việc của đám người này là vì muốn tìm cho mình một đồng minh.Cô dùng tiền ăn mặc ấm thân hẳn là không có vấn đề gì, nhưng dù sao cô cũng mới tới, vừa đến đã cao điệu như vậy, thu hút sự chú ý của người khác tóm lại không tốt.
Thôn Hảo Loan có gần một ngàn nhân khẩu, ai có thể cam đoan không có người xấu chứ?Cô kéo một người làm đồng minh với mình, ánh mắt mọi người sẽ bị phân tán, cô sẽ không chói mắt như vậy nữa..