Hồ Binh Binh là kẻ ngu không khống chế được dục vọng nguyên thủy, tất nhiên cuộc sống hằng ngày của nữ công nhân trôi qua rất thê thảm, động một chút là bị đánh, chỉ có đứa bé đầu tiên là thành công sinh ra, sau này bị sinh non bốn lần.
Chịu đựng suốt mười năm, cuối cùng cô ấy không chịu được nữa mà chạy trốn vào Nam.
Sau này, nữ công nhân ở phía Nam làm ăn phát đạt, ai ngờ trong lúc buôn bán lại gặp lại người nhà họ Hồ, Hồ Văn Văn ghi hận nên đã bị chỉnh rất thảm.
Tần Hàn Thư nhớ rõ, cuối cùng nữ công nhân rơi vào con đường mại dâm, Hồ Văn Văn còn tỏ vẻ đạo đức lên án mạnh mẽ cô ấy bỏ rơi chồng con, đáng đời rơi vào kết cục như vậy.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra sau khi Tần Hàn Thư chết.
Lúc này, Hồ Binh Binh vẫn còn đang trong giai đoạn quấy rối nữ công nhân.
Tần Hàn Thư viết thư vạch trần, chắc chắn lãnh đạo xưởng sẽ can thiệp.
Hy vọng nữ công nhân kia có thể dũng cảm nói ra sự thật, tránh cho sau này xảy ra bi kịch.
Đương nhiên, Tần Hàn Thư cũng hy vọng Hồ Binh Binh có thể bị sử phạt nghiêm khắc, cho dù anh ta chỉ mất việc cũng tốt.
Làm xong hai chuyện này, cô đi đến ngân hàng rút ba nghìn tệ.
Sau đó cô liền đi đến hợp tác xã mua sắm.
Kem đánh răng, xà phòng, xà phòng thơm, bột giặt quần áo, giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, găng tay ni lông, ủng đi mưa, áo mưa, nhang muỗi, diêm, đèn pin, pin, khăn mặt, bình nước, dầu gội đầu… Đây đều là những vật dùng cần thiết hàng ngày, đều cần phiếu công nghiệp, lượng đồ vừa mua đủ để cô dùng ba năm.
Ngoài ra còn có đồ ăn.
Dầu vừng, mì sợi, dầu ăn, đường trắng, một ít gia vị và thực phẩm phụ khác.
Những thứ này số lượng ít hơn, đặc biệt là dầu, có lẽ chỉ đủ dùng trong nửa năm.
Chẳng qua cũng không sao, đến đó rồi có thể nghĩ cách khác.
Tần Hàn Thư kiểm tra lại phiếu trong tay, sau đó cô mua một cái đồng hồ đeo tay, một chất bán dẫn.
Gần như đã dùng gần hết phiếu công nghiệp.
Đồ vật đặt trong không gian sẽ không hỏng, cho nên cô cũng mua một ít đồ nấu sẵn.
Một số loại bánh ngọt như bánh xốp hạt sen, bánh xốp đậu, bánh hạt dẻ, bánh đậu xanh, bánh táo đều là những thứ cô thích ăn, mỗi loại mua năm cân.
Còn có năm mười cái bánh bao nhân thịt, hai mươi cái bánh màn thầu, hai mười cái bánh vừng loại lớn, hai mươi cái bánh rán ngào đường, hai mười cái bánh kẹp thịt.
Những loại bánh ngọt và lương khô này là chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp, ăn hết rồi, còn có thể bổ sung sau.
À mà, rất lâu rồi Tần Hàn Thư chưa được ăn vịt quay, nên cô đã mua năm con vịt quay, để cho ông chủ chặt ra hết.
Cô không mua lương thực vì cảm thấy không cần thiết.
Thứ nhất là vì hai trăm cân lương thực cô vơ vét được ở nhà đủ ăn trong một khoảng thời gian, thứ hai là vì không gian của cô không đủ chỗ để chứa lương thực.
Hơn nữa Lý An Quốc cho cô phiếu lương thực ba trăm cân, còn là phiếu thông dụng trên toàn quốc.
Còn nồi và bát thì để đến nơi mua, thế là về cơ bản đã chuẩn bị đủ những thứ cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày.
Lúc mua sắm, người bán hàng theo thói quen hỏi Tần Hàn Thư mua nhiều đồ như vậy để làm gì, Tần Hàn Thư vẫn dùng lý do mua cho tập thể.
Cuối cùng, Tần Hàn Thư còn lấy được tấm phiếu rượu và thuốc lá, đây là Hồ Đại Dũng để dành, có thời hạn, Tần Hàn Thư dứt khoát mua hết.
Cô không hút thuốc lá cũng không uống rượu, nhưng phiếu rượu và thuốc lá rất khan hiếm, cái này ở nông thôn có thể sử dụng làm tiền.
Dù sao, cô đa đổi tất cả phiếu có thể sử dụng thành vật tư.
Tần Hàn Thư đặt hầu hết những thứ này vào không gian, còn những thứ như đệm, chăn và chậu rửa mặt đến nơi phải dùng thì cầm trong tay, nếu không đến lúc đó sẽ khó lấy ra ngoài.
Thêm một cái rương lớn, hành lý của cô rất nhiều, chẳng qua cái rương chỉ là vật che chắn, thực tế trong đó cũng không có nhiều đồ, cũng không quá nặng.
.