Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 30: Dụ Dỗ




Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, anh liền không bước ra ngoài mà cư như vậy dựa vào tường để nghe lén.

Cố Lệ cũng không biết anh đã đến, chỉ là cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Kiến Quốc.

Cũng không trách được trái tim kiếp trước của cô rung động, bởi vì vẻ bề ngoài của Vương Kiến Quốc thật sự không tồi, bề ngoài có vẻ đẹp tri thức bên trong lại mang theo một vẻ giàu sang, thật là nhân mô cẩu dạng, hơn nữa vốn dĩ cô cùng Hàn Văn Hồng cũng không có tình cảm, lại bị hắn ta theo đuổi như vậy, làm sao chịu được?

Cuối cùng một cây hồng hạnh xuất tường, sau đó liền xong đời.

Toàn bộ lực chú ý của Vương Kiến Quốc đều ở trên người của Cố Lệ, cũng không chú ý tới người chồng thật sự của cô đã trở lại, nhìn xem Cố Lệ đối xử với anh ta cảnh giác như vậy nên anh vội nói: “Lệ Lệ, em đừng hiểu lầm, anh không phải có ý như vậy, anh……”

" Anh không phải có ý như vậy thì anh có ý như thế nào ?” Cố Lệ lại không kiên nhẫn đánh gãy lời của hắn ta: “ Tôi là một người phụ nữ đã có chồng con, anh không rõ ràng sao? Anh dây dưa như vậy thì tôi cũng không quan tâm anh có bao nhiêu cái lí do? Tôi liền nói cho anh biết, tôi đối với anh không có nửa phần hứng thú, tôi đã có chồng có con cái, đầu của tôi bị thần kinh thì tôi mới có thể dính líu với anh, về sau anh ít tới tìm tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí đem anh tố cáo!”

Vương Kiến Quốc nhìn Lệ Lệ đanh đá như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy mềm mại, anh cười và nói: “Lệ Lệ, anh biết em có chồng, cũng biết em có con cái, nhưng là anh càng rõ ràng, em cùng chồng của em có quan hệ không tốt, em cùng anh ta không có tình cảm gì, Lệ Lệ, anh đã mua vé để đi Hong Kong, em cùng anh cùng nhau đi Hong Kong đi? Đi tới nơi đó, em sẽ có cuộc sống mới !”



Hàn Văn Hồng nghe được như vậy sắc mặt anh tối sầm lại, anh đã xem như rõ ràng, cũng thật sự làm đồng nghiệp anh nói trúng, thật sự có người muốn bắt cóc vợ của anh.

Tuy rằng anh cùng vợ có tình cảm lạnh nhạt như vậy, cũng có thể nói không có cảm tình gì, nhưng cô là mẹ của con anh, chỉ ở điểm này anh thì anh sẽ sống cả đời với cô.

Nhưng vợ của anh lại có suy nghĩ gì đây? Trái tim của cô có rung động không, rốt cuộc đó là Hong Kong……

Cố Lệ lạnh lùng nhìn Vương Kiến Quốc, trong lòng nghĩ người này đã chuẩn bị đi Hong Kong từ lúc này, không trách sau này xảy ra chuyện anh ta chạy trốn nhanh như vậy, ném xuống “cô” để chạy lấy người.

“Lệ Lệ, em theo anh đi đi, em rực rỡ như vậy thì không nên bị mai một ở cái địa phương này, càng không nên cùng người chồng tài xế lái xe phá hoại, anh ta có lúc nào hiểu được em tốt đẹp đến mức nào chứ? Điều tốt đẹp của em chỉ có anh nhìn thấy, anh mới là người phù hợp với em!” Vương Kiến Quốc thâm tình nhìn cô.

Lệ Lệ có thể làm hắn ta nhớ thương cả đời, trở thành bạch nguyệt quang cả đời của hắn ta cũng không phải không có đạo lý.

Lúc này, hắn ta nhìn Lệ Lệ, thật sự là cô đẹp khiến mọi người nhịn không được thương tiếc, trên người ăn mặc một bộ quần áo lao động vô cùng đơn giản nhưng cô có làn da trắng nõn mịn màng lại tinh tế, mặt mày linh động lại xinh đẹp, khí chất lại càng đặc biệt không giống người thường, làm người ta vừa thấy liền không rời mắt được.