*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian chờ đợi không lâu lắm, khi Tử Tu ăn trưa xong thì bên Huệ tần đã phái thái giám truyền lệnh bảo Huệ tần muốn gặp y. Theo như ngữ khí của thái giám truyền lời thì có thể thấy Huệ tần ăn Kim Cao rất ngon miệng.
Tử Tu vội vàng thay đổi y phục rồi quy củ đi theo sau tiểu thái giám đến Vĩnh Thọ Cung. Thật ra thì Tử Tu không vui cho lắm vì y vốn không muốn gặp phi tần trong cung. Trong TV nói hậu cung là nơi ăn thịt người địa phương, ý nghĩ này đã cắm rễ trong đầu óc y nên sâu trong nội tâm Tử Tu rất sợ hãi nữ nhân trong hậu cung.
Nhưng Huệ tần triệu kiến, Tử Tu không thể không đến.
“Tiểu tử ngươi vận khí thật là tốt, có thể làm ra được món ăn hợp khẩu vị của nương nương.” Tiểu thái giám đột nhiên nói một câu, ngữ khí hơi kỳ lạ, nửa kinh ngạc mà nửa tiếc hận.
Tử Tu hỏi: “Không biết nương nương là người như thế nào?”
Tiểu thái giám thần bí kề sát vào tai Tử Tu, nói thầm: “Ngươi có biết vì sao nương nương phải triệu trù sư vào cung không? Bởi vì tất cả ngự trù trước kia nấu nướng cho nương nương nếu không phải bị đuổi khỏi cung thì bị chém đầu. Sau khi nương nương sinh hạ hoàng tử thì tính tình trở nên không tốt, vì vậy ngươi cần phải cẩn thận đấy.”
Tử Tu gật đầu: “Đa tạ công công đã nhắc nhở, Tử Tu sẽ chú ý. Có chút tâm ý, xin công công nhận cho.” Tử Tu lấy một lượng bạc ra đưa cho tiểu thái giám, tiểu thái giám vui vẻ nhận lấy.
Tử Tu nghĩ bụng quả nhiên TV dạy rất đúng, bất quá tiền trên người y không có bao nhiêu. Mỗi lần đưa một lượng bạc, không biết còn phải đưa thêm bao nhiêu lần, may mà sống trong cung nên không cần phải tiêu tiền.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến Vĩnh Thọ Cung của Huệ tần, tiểu thái giám lui ra, cung nữ dẫn Tử Tu tiếp tục đi vào bên trong. Cung nữ nọ không hề hé răng nói chuyện cho đến khi đi sâu vào trong viện mới để Tử Tu đứng lại chờ, bản thân đi vào trong bẩm báo.
Từ bên ngoài, Tử Tu nghe thấy bên trong phòng truyền ra giọng nữ rất dễ nghe. Theo như thanh âm thì người đó mới chừng mười mấy tuổi nhưng tràn đầy quý khí, hoàn toàn không nghe ra giọng điệu mà một thiếu nữ nên có.
“Nương nương tuyên ngươi vào.” Cung nữ đi ra truyền lời, Tử Tu cúi đầu cám ơn nàng rồi đi vào trong.
Huệ tần ngồi nghiêm trang trên kỷ trà (1), trên bàn còn đặt một dĩa Kim Cao chưa ăn hết, sau lưng nàng có hai người cung nữ đang đứng, một trong số đó chính là Hải Châu.
Tử Tu không dám nhìn chằm chằm vào Huệ tần nhưng vẫn thoáng đánh giá, Huệ tần mặc một bộ cung trang tinh mỹ màu hồng nhạt, đội kỳ đầu đính ngọc quý(2). Vóc dáng của nàng thon thả, làn da trắng nõn, dù tuổi chưa lớn nhưng tản mát ra khí chất thành thục quyến rũ.
Sau khi đi vào thì Tử Tu đứng đực một chỗ không biết nên phản ứng thế nào. Hải Châu vội ho khẽ hai tiếng, Tử Tu rối rắm một lúc rồi đành phải quỳ xuống.
“Nô tài tham kiến nương nương, nương nương cát tường.” Giọng nói của Tử Tu thanh thanh, tràn ngập trúc trắc của một thiếu niên.
Huệ tần “ừm” một tiếng, không cho Tử Tu đứng lên, hỏi: “Nghe Hải Châu nói, ngươi chính là đầu bếp mới đến, tên là Lâm… cái gì?”
Tử Tu vội đáp: “Hồi bẩm nương nương, nô tài tên là Lâm Tử Tu.”
Huệ tần gật đầu: “Đúng, là tên này, Lâm Tử Tu, Kim Cao này là do ngươi làm?”
“Hồi nương nương, là nô tài làm.” Tử Tu trả lời rất bài bản, mặc dù không ai biết là trong lòng y có bao nhiêu mất tự nhiên.
“Quả nhiên là vậy, bản cung rất thích, so với ngự trù trước kia giỏi hơn nhiều, bản cung nên thưởng cho ngươi cái gì mới được đây?” Huệ tần khẽ cau hàng mi xinh đẹp. Tử Tu chưa kịp đáp lời thì chợt bên ngoài có tiêng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”
Một tiếng hô khiến mọi người kinh động, Huệ tần vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón Hoàng đế, Hải Châu cũng đi theo ra ngoài, khi đi ngang qua Tử Tu thì nhẹ thở dài một tiếng. Tử Tu rất cảm kích nàng nhưng không thể cám ơn ra miệng được.
“Hoàng thượng cát tường.” Tử Tu nghe thấy mọi người đồng thanh hô, trong đó giọng của Huệ tần có hơi cao hơn, rõ ràng lúc nãy Huệ tần đâu có nói với giọng này.
“Bình thân, ái phi, hôm nay tâm trạng của nàng hình như rất tốt?” Khang Hy nhìn Huệ tần tươi cười thì tò mò hỏi.
Huệ tần cười khẽ: “Bởi vì Hoàng thượng đến nên thần thiếp tất nhiên rất vui rồi.”
Khang Hy không đáp, đi vào trong phòng, Huệ tần một bước không rời theo sát sau lưng Khang Hy, muốn kéo tay Khang Hy nhưng không dám vì nàng vẫn chưa quên Khang Hy ghét nhất là bị người khác đụng vào.
“Ái phi, đây là…” Khang Hy thấy Tử Tu quỳ dưới đất thì nghi hoặc hỏi.
“Hoàng thượng, đây là ngự trù mới vào cung, hôm nay y làm cho thần thiếp món Kim Cao ăn rất ngon, thần thiếp đang suy nghĩ xem nên thưởng gì cho y. Hoàng thượng, người xem, chính là món này, người thử một chút nhé?” Huệ tần như hiến vật quý mang Kim Cao đưa cho Khang Hy, Khang Hy nhìn đĩa điểm tâm màu son, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.
Một lúc sau, Khang Hy mới gắp một miếng cho vào miệng cắn thử.
Hương vị quen thuộc đánh thức ký ức đã phủ đầy bụi, cùng với, người kia.
“Tên của ngươi là gì?” Khang Hy để nửa miếng Kim Cao còn lại xuống, nhìn Tử Tu.
Tử Tu cúi đầu đáp: “Lâm Tử Tu.” Kỳ thật Tử Tu rất hiếu kỳ với vị đế vương này. Khang Hy vốn được xem như vị Hoàng đế lỗi lạc nhất của triều đại nhà Thanh, bảy tuổi đăng cơ, tại vị gần sáu mươi hai năm, chăm lo việc nước, mở ra một thời Thanh triều phồn thịnh. Nhưng mà lúc này, Tử Tù quỳ gối trước mặt Khang Hy, không dám ngẩng đầu lên nhìn thần tượng.
“Lâm Tử Tu…” Khang Hy chậm rãi đọc ba chữ này, sau đó trên mặt lộ ra ý cười. Huệ tần kinh ngạc, trong nhận thức của nàng, Hoàng thượng rất ít khi cười, ngay cả lúc cùng nàng mây mưa cũng không buồn nhếch môi, nhưng mà lúc này, nghe thấy tên của một ngự trù thì người lại nở nụ cười.
Huệ tần nghi hoặc nhìn Tử Tu, đánh giá một lúc vẫn không nhìn ra được người này có điểm nào đặc biệt, Hoàng đế rốt cục là đang cười cái gì?
“Lâm Tử Tu, ngẩng đầu lên.” Khang Hy thu lại nụ cười, ra lệnh.
Tử Tu không hiểu gì cả ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn Khang Hy. Nói thế nào nhỉ, cảm nhận đầu tiên là vị Hoàng đế này so với trong tưởng tượng của y còn thành thục hơn. Cũng đúng, Khang Hy trước mặt mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một thiếu niên nhưng làm Hoàng đế gần mười năm, trên người Khang Hy đã có một loại khí thế uy nghiêm đặc biệt.
Tử Tu đánh giá Khang Hy, Khang Hy cũng đánh giá Tử Tu, cuối cùng, Khang Hy bảo: “Bình thân đi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Tử Tu âm thầm thở phào, chân của y quỳ đến tê rần, quả nhiên mấy trò quỳ xuống này không phải là dành cho người mà.
“Lâm Tử Tu, Huệ tần nói đồ ăn ngươi làm rất ngon, ngươi muốn được thưởng cái gì?” Khang Hy nhìn không ra cảm xúc, nụ cười vừa rồi tựa như phù dung sớm nở tối tàn, Huệ tần thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải là mình nhìn nhầm hay không.
“Nương nương ăn ngon miệng là được rồi, nô tài không dám cầu xin điều gì cả.”
Khang Hy cau mày: “Nếu không thì như vậy đi, ái phi, đem Lâm Tử Tu này làm ngự trù chuyên dụng cho nàng, mỗi ngày chỉ cần nấu cho nàng là được rồi.”
Huệ tần vui vẻ nói: “Tạ Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn như vậy.”
Khang Hy gật đầu, lại hỏi: “Lâm Tử Tu, ngươi có bằng lòng làm ngự trù chuyên dụng cho Huệ tần không?”
Tử Tu đáp: “Đây là vinh hạnh của nô tài.” Y được quyền nói không à? Đương nhiên là không thể, tuy rằng trong lòng của y trăm ngàn lần không muốn. Cứ ở Ngự Thiện Phòng mới tốt, có nhiều nguyên liệu nấu ăn để cho y thoải mái sử dụng, còn có thể nhờ sư phụ chỉ dạy thêm. Chứ đi làm ngự trù chuyên dụng cho Huệ tần thì lỗ nặng, ai biết Huệ tần này ngày nào đó nổi hứng lên lôi y ra chém chứ?
“Quyết định như thế, Lâm Tử Tu, ban cho ngươi làm chính thất phẩm chuyên dụng ngự trù. Sau này ngươi chỉ cần phụ trách việc ăn uống của Huệ tần, nếu cần gì thì cứ nói với Huệ tần là được.”
“Tạ Hoàng thượng.” Tử Tu khẽ rũ mi, hàng mi thật dài che giấu đi suy nghĩ thật trong lòng.
Khang Hy nhìn Tử Tu một cái, trong lòng giống như có một con mèo đang cào đến ngứa ngáy, kỳ thật hắn vốn muốn trực tiếp mang Tử Tu về Càn Thanh Cung nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cho Tử Tu đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao thì ở trong lòng hắn, hắn vẫn luôn nhớ đến tình cảm từ thời thơ ấu, chỉ là nhìn Tử Tu như vậy thì hình như y không nhớ gì cả.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế cảm thấy hơi khó chịu.
Không sao cả, thời gian còn dài, một ngày nào đó sẽ làm cho tiểu tử này nhớ ra, trong mắt Khang Hy tràn ngập ý cười, ý xấu bắt đầu nổi lên.
Tử Tu hoàn toàn không biết là mình đang được thần tượng chú ý, bởi vì y hoàn toàn không biết Lâm Tử Tu trước kia từng có một chân (3) với Khang Hy. Nói là có một chân thì thực sự cũng không đúng, chỉ có thể nói là trước đây hai người đã từng gặp mặt, còn cùng nhau chơi đùa nửa ngày.
Khi đó Thuận Trị đế vừa băng hà không lâu, Huyền Diệp bảy tuổi đăng cơ, tiểu Hoàng đế cả ngày bị đại thần phiền nhiễu chán muốn chết, không ngừng tìm cách chuồn ra ngoài chơi. Rốt cục có một ngày, hắn thành công cắt đuôi được đám thái giám cung nữ mà lén lút chạy đến Ngự Thiện Phòng.
Về phần tại sao lại đến Ngự Thiện Phòng? Nguyên nhân là do hắn bị mùi thức ăn hấp dẫn nên mới chạy đến. Tiểu Hoàng đế bám trên cánh cửa sổ, nghĩ bụng không biết có nên dùng thân phận Hoàng đế mà bắt đám ngự trù nấu món gì đó cho mình ăn, lại bị âm thanh đột ngột vang lên từ đằng sau làm sợ tới mức té lăn trên đất.
Tiểu Hoàng đế khó chịu trừng mắt nhìn người mới tới, phát hiện là một đứa bé trạc tuổi mình, nam hài mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: “Ngươi là ai? Muốn ăn vụng à?”
Tiểu Hoàng đế nghĩ bụng đứa nhỏ này thật ngốc, thấy long bào trên người mà còn không biết thân phận của hắn. Bất quá như vậy càng tốt, vì thế liền bảo: “Trẫm… ta là tiểu thái giám mới tới, tiểu ca ca, ngươi là người của Ngự Thiện Phòng à? Ta đói quá, muốn ăn cái gì.”
Tiểu Tử Tu vừa nghe thì liền mềm lòng, thấy một đứa bé xinh đẹp như vậy bị đói bụng thì tiểu Tử Tu cũng rất khổ sở, liền nói: “Ta là Lâm Tử Tu, sư phụ của ta là ngự trù, ngươi cứ trốn ở bên ngoài để ta đi tìm thứ gì cho ngươi ăn nha?”
Tiểu Hoàng đế nghe vậy thì diễn càng thêm hăng say, bắt lấy cánh tay của tiểu Tử Tu lắc lắc: “Tử Tu ca ca, cám ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt.”
Tiểu Tử Tu vô cùng đắc ý, vì thế để cho tiểu Hoàng đế trốn kỹ rồi mới chạy vào trong trộm đồ. Trong Ngự Thiện Phòng có rất nhiều đồ ăn nhưng không được phép mang ra ngoài. Tiểu Tử Tu thấy trên bàn có một mâm điểm tâm màu son, liền trộm một ít Kim Cao ra cho tiểu Hoàng đế.
Tiểu Hoàng đế ăn rất ngon, còn chia cho tiểu Tử Tu ăn cùng. Tiểu Tử Tu thấy hắn ăn vui vẻ thì cảm thấy mình đã làm được việc tốt.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Tiểu Tử Tu ngậm một miếng điểm tâm hỏi.
Tiểu Hoàng đế nghĩ nghĩ, trả lời: “Ngươi gọi ta là Tiểu Diệp đi.”
“A, Tiểu Diệp, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Bảy tuổi.” Tiểu Hoàng đế đáp.
“Ta tám tuổi, vậy là ta lớn hơn ngươi rồi, ngươi phải gọi ta là ca ca.” Tử Tu cười nói.
“Được, Tử Tu ca ca, ngươi lúc nào cũng ở trong cung à?” Tiểu Hoàng đế cảm thấy Tử Tu giúp hắn, gọi một tiếng ca ca cũng không hề gì.
Tiểu Tử Tu lắc đầu, tiếc nuối bảo: “Hôm nay ta được sư phụ mang vào cùng, không biết sau này có còn cơ hội nữa không. Sư phụ rất nghiêm khắc với chúng ta, bất quá nếu như sau này ta thành ngự trù thì có thể tìm ngươi chơi.”
“Như vậy nhé, ngươi cần phải cố gắng lên, ta ở trong cung chờ ngươi.” Tiểu Hoàng đế thất vọng nhìn tiểu Tử Tu, giúp tiểu Tử Tu lau điểm tâm dính bên mép.
“Ừ, ta sẽ cố gắng.” Tiểu Tử Tu cam đoan.
Nhưng đến khi gặp lại, chỉ có một mình Khang Hy là còn nhớ đến đoạn tình cảm này. Chín năm trôi qua, hắn đợi được Tử Tu ca ca, lại phát hiện không cách nào quay trở lại như trước kia nữa.
————-
Ru: cảm thấy có hơi máu cún rồi =,,=Kỷ trà: đại khái là cái ghế có thêm cái bàn nhỏ đặt bộ ấm trà thôi Cung trang hồng + kỳ đầu: Đây là hình của Thẩm My Trang trong hậu cung Chân Hoàn truyện, lúc này My Trang cũng đang ở tước Tần. Mỗi phi tử ở một cấp bậc thì kỳ đầu và đồ trang sức đính trên đó cũng thay đổi. Có một chân: đại khái có thể hiểu là có gian tình.