Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 187: Thực sự Yến ngốc có phải là quỷ nhỏ hay không? (1)




Editor: Wave Literature

Thi Yến gầy guộc nhưng khi cô ngã vào vòng ôm của Lâm Giang thì anh không nhịn được mà đau ê ẩm nơi vùng ngực.

Nhưng, Lâm Giang như cố che giấu cơn đau trong tích tắc và mọi giác quan của anh đều choáng ngợp trước khối mềm mại ngọt ngào áp vào anh.

Ngay lập tức, nhiệt hỏa điện ngục trong cơ thể anh như bùng lên tới đỉnh điểm, khiến miệng lưỡi của Lâm Giang đều khô rát và cả cổ họng khàn khàn.

Thi Yến cũng đứng hình hai giây trước khi quay trở lại hiện thực.

Thực sự, mặt cô chôn vào cổ của Lâm Giang!

Anh không mặc áo nên cô có thể cảm nhận được làn da mềm mại và nhẵn nhụi của anh.

Mặt Thi Yến đỏ lên và theo bản năng cô cố thoát khỏi vòng ôm của Lâm Giang.

Nhưng có thể do cô quá lo lắng và bối rối nên dù đã đứng vững nhưng Thi Yến vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh.

Lúc này, khuôn mặt của cô càng đỏ hồng lên vì lúng túng và suy nghĩ của cô rơi vào hoảng loạn. Cuống cuồng cố gắng rời khỏi vòng tay nên cô đã vô tình đặt tay lên vai anh.

Trong phút chốc, Lâm Giang ngừng thở. Bàn tay giữ lấy cổ tay của Thi Yến khẽ run nhè nhẹ.

Yến ngốc, em tính làm cái gì vậy? Động chạm hết nơi này đến nơi khác…Đừng nói đến việc thậm chí cô ấy còn dùng tay chạm lên bờ vai trần trụi của mình…Cô ấy có biết thực sự cô ấy đang giết mình khi làm thế không!

Lâm Giang không dám cử động dù một centimet, anh sợ mình vô tình làm điều gì đó không phù hợp với cô.

Nhưng những chuyển động nhỏ của cô vẫn chưa hề dừng lại. Đỉnh điểm là, ở vị trí của bọn họ thì hơi thở ấm nóng của cô làm lỗ tai của Lâm Giang ngứa ngáy…

Yết hầu của Lâm Giang trượt lên trượt xuống và anh thầm than trong lòng: Thực sự Yến ngốc có phải là quỷ nhỏ hay không? Mọi điều cô ấy làm như thể chỉ để kéo mình càng ngày xấu xa hơn!

Chết tiệt, cái gì mà quỷ nhỏ? Tại sao mình lại nghĩ như thế chứ?

Ngược lại với anh, Thi Yến hoàn toàn không biết trạng thái kì quái của Lâm Giang, mọi điều cô làm mà chỉ vô tình áp tay vào ngực anh thôi.

Ngay lập tức một cơn rùng mình chạy dọc khắp cơ thể của anh và anh bỗng lật người và ấn Thi Yến xuống phía dưới mình.

Nếu mình làm thế này thì quỷ nhỏ --à!—thì Yến ngốc sẽ dừng cử động, đúng không?

Nghĩ như vậy nên Lâm Giang cúi thấp đầu và vô tình bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thi Yến, người đang trong cơn kinh sợ bởi hành động đột ngột của anh.

Như anh mong muốn, Thi Yến đã ngừng cử động. Nhưng vì lý do nào đó, Lâm Giang cảm thấy vị trí hiện tại của họ cũng không tốt hơn việc cô đi chuyển khắp người anh là bao.

Cô có một đôi mắt to, đen và lấp lánh ánh sáng phản chiếu tận sâu bên trong. Đôi môi của cô có đỏ hồng thu hút…và bất kể anh nhìn như thế nào thì luôn cảm thấy giống như cô đang quyến rũ anh phải phạm tội…

Lý trí của anh nói anh nên nhanh chóng lùi ra và để cô đi nhưng anh như thể bị phù phép—cơ thể anh không di chuyển được.

Anh không biết anh ở phía trên cô bao lâu nhưng khi anh nhìn vào sâu trong đôi mắt cô thì mặt anh vô thức nhích dần xuống từng chút một.

Khi môi của anh sắp chạm vào cô thì đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra và giọng nói sinh động của Lâm Tâm Ý vang lên, "Yến Yến, em đã thoa thuốc dit da jow xong chưa? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hãy đi xuống ăn thôi nào—"

"Ối!"Lâm Tâm Ý đóng băng. Nửa giây sau cô liền nói, "…Ôi, là lỗi của chị. Hãy tiếp tục những điều dang dở nhé…"

Tiếp tục những điều dang dở cái đầu chị ấy!

Sự can thiệp kịp thời của Lâm Tâm Ý đã giúp Lâm Giang hoàn toàn tỉnh táo và anh nhanh chóng rời khỏi người Thi Yến và anh lao vào phòng tắm.

Ngược lại với anh, Thi Yến nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và vuốt lại mái tóc hơi rối bù xù của mình. Không dám nhìn Lâm Tâm Ý, cô nhẹ nhàng nói nhỏ với khuôn mặt ửng đỏ, "Em sẽ xuống dưới ăn trước đây ạ." Sau đó, cúi thấp đầu và cô bước nhanh qua Lâm Tâm Ý, chạy xuống cầu thang.