Trong cửa hàng ngoại trừ Hạ Ngọc và Nam An Hy thì còn có rất nhiều khách hàng khác cũng đang chọn và thử đồ. Không gian trong quán vốn không quá rộng, lại chèn thêm hơn hai mươi người đàn ông cao to lực lưỡng nữa khiến cho không gian càng trở lên bí bách hơn rất nhiều.
Rất nhiều người trong quán cảm thấy khó chịu và bức xúc trước hành động khó hiểu của tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi này. Chẳng biết cô ta sợ cái gì mà lại kéo theo cả đống vệ sĩ đến trung tâm thương mại, dàn binh bố trận như thể sắp có một trận đấu hết sức gay go vậy. Chưa nói đến việc bên cạnh cô ta không có một bóng fan nào, ngay cả việc người ta có biết cô ta là ai không cũng còn chẳng thể chắc chắn nữa.
Nhiều người âm thầm khịt mũi khinh thường, ánh mắt nhìn cô ta càng ngày càng tràn ngập vẻ chán ghét. Thậm chí có nhiều người khó tính, họ bất mãn tới nỗi để sự khinh thường và khó chịu của mình ra mặt luôn.
“Cô này, nếu mắc hội chứng sợ xã hội thì ở nhà đi chứ ra ngoài làm gì? Đừng có làm ảnh hưởng tới nhã hứng của người khác!”
Cũng chỉ là tiểu hoa mới nổi chứ có phải sao hạng A đâu mà ra vẻ cái gì chứ. Tính tạo drama để tăng độ hot hay gì vậy trời. Sao không nhìn lại bộ dáng của mình xem rốt cuộc nó buồn cười tới cỡ nào đi! Trời ơi, người khác nhìn mà thấy ngại dùm luôn ấy!
Lãnh Linh Nhi nghe có người nói mình như vậy, cô ta bèn vươn tay tháo cặp kính râm bản to trên mặt xuống, tự cao tự đại chỉ vào người mình, nhướn mày nhìn người kia.
“Cô không biết tôi là ai sao?”
Vị khách hàng kia nghe vậy bèn nhàn nhạt cười khẩy một cái, giọng nói đầy ý chế giễu và châm chọc.
“Cô là con chủ tịch nước à? Hay cô là chủ tịch nước? Nếu đều không phải thì mắc gì tôi phải biết cô?”
Lãnh Linh Nhi nghe vậy bèn trợn trừng mắt với người kia.
“Cô!”
May mà cô ta còn nhớ đây là nơi công cộng lên kịp thời thu lại biểu cảm đó, mà biểu cảm đó may mắn cũng chưa bị ai phát hiện bởi đám vệ sĩ của cô ta quá đông, gần như che khuất cô ta phía sau lưng họ.
Vị khách kia không thèm đoái hoài tới tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi nữa bèn quay đi tiếp tục xem và chọn đồ.
Nhân viên trong tiệm thấy tình hình không ổn bèn mỉm cười một cách công nghiệp đi tới trước mặt Lãnh Linh Nhi nói.
“Xin chào, rất xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng cô có thể nói vệ sĩ của mình ra phía ngoài cửa đợi được không ạ? Cô yên tâm, trong cửa hàng của chúng tôi rất an toàn, cô không cần lo lắng có người sẽ làm hại đến cô đâu ạ!”
Hạ Ngọc và Nam An Hy đứng một bên nghe vậy bèn che miệng nhịn cười. Cô nhân viên này cũng quá xéo xắt rồi! Nhắc nhở người ta mà cũng không quên cà khịa một chút cho vui cửa vui nhà nhỉ.
Ý của cô nhân viên đó chẳng phải nói Lãnh Linh Nhi đang bị ảo quyền lực, ảo độ hot của bản thân hay sao. Đúng là chỉ giỏi tự lừa mình dối người mà lại bị hiện thực vả cho bôm bốp tới độ trở tay không kịp.
Chẳng biết cái cô tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi này IQ có hạn hay là chờ mãi mới có người nói chuyện kiểu cung phụng như vậy với cô ta nên tâm trạng của cô ta rất tốt. Cô ta đưa tay phất phất một cái hơn hai mươi người vệ sĩ to cao lực lưỡng kia đều đồng loạt gật nhẹ đầu với cô ta một cái rồi đều lui ra ngoài. Có điều họ không đi đâu xa mà tiếp tục ‘dàn trận’ ở ngay bên ngoài cửa hàng theo đúng lời của cô nhân viên kia.
Cô nhân viên kia lịch sự cúi đầu với tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi một cái rồi tiếp tục trở về vị trí làm việc của mình.
Lãnh Linh Nhi hất cằm kiêu ngạo bỏ chiếc kính râm vào chiếc túi LV trên cổ tay rồi bắt đầu đi xem đồ. Hạ Ngọc với Nam An Hy cũng chẳng để ý đến cô ta nữa mà cùng nhau đi xem đồ.
Lúc này Hạ Ngọc mới nhớ ra vết bút dạ trên ống tay áo khoác của mình. Cô nàng nhìn sang Nam An Hy, chọn cho cô nàng một chiếc áo len khác phù hợp với chiếc quần mà cô đang mặc.
“An Hy, cậu đi thay chiếc áo này ra đi.”
Nam An Hy nhận lấy chiếc áo trong tay Hạ Ngọc, nghĩ rằng cô nàng bảo mình đi thử nên Nam An Hy cũng không nghĩ nhiều mà cầm nó vào phòng thay đồ. Hạ Ngọc cũng tìm cho mình một chiếc áo Bomber dáng ngắn đến cạp váy rồi trực tiếp bỏ chiếc áo khoác của mình ra, mặc luôn chiếc áo Bomber lên. Sau đó cô nàng tháo chiếc vòng tay được thiết kế đặc biệt trên tay xuống.
Chiếc vòng tay này được Hạ Thất Vũ đặc biệt đặt làm riêng cho cô nàng từ sau lần ‘mất tích’ ở Việt Nam. Trừ khi người đeo tự mình tháo ra, còn không thì hoàn toàn không có cách nào để tháo nó xuống được. Trong chiếc vòng tay này có một con chíp định vị siêu nhỏ, lưỡi dao siêu sắc và cả đèn pin. Ngoài ra còn có thể dùng nó để liên lạc khẩn cấp trong mọi trường hợp.
Hạ Ngọc mở lưỡi dao trên chiếc vòng, cắt bỏ tờ mác có mã tính tiền trên đó rồi cầm trên tay. Lúc Nam An Hy mặc chiếc áo kia tới, Hạ Ngọc cũng nhanh chóng cắt chiếc mác đó xuống đem đến quầy thanh toán.
Lãnh Linh Nhi đã chọn đồ xong, đang đứng ở quầy thanh toán để nhân viên thanh toán. Hạ Ngọc yên lặng đứng bên, đợi lúc nhân viên kia nhận lấy thẻ chuẩn bị thanh toán thì Hạ Ngọc nhanh thoăn thoắt cầm lấy máy quét mã tính tiền trên bàn thanh toán quét mã hai chiếc áo mà cô và Nam An Hy mặc.
Cô nhân viên này so với người có phần chững chạc vừa nãy thì cô gái này nhìn mặt còn rất trẻ, chắc là người mới. Mà gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, cô chưa kịp phản ứng thì máy đã hiện thanh toán thành công, cô nhân viên bèn trở lên lúng túng khó xử.
Ngược lại, Hạ Ngọc lại thản nhiên chớp chớp đôi mắt bồ câu to tròn của mình rồi ra vẻ ngây thơ nói.
“Chữ ký của cô Lãnh đây đáng giá như vậy, tôi lấy nó để đổi lấy hai chiếc áo này chắc cô không có ý kiến gì đâu nhỉ.”
Nói dứt câu, Hạ Ngọc bỏ hai chiếc áo bị tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi làm bẩn lên quầy thanh toán rồi chẳng mảy may đoái hoài xem rốt cuộc trên khuôn mặt cô ta đang biểu cảm thành cái dạng gì mà cứ thế tiêu sái bước đi luôn.
Ngoại trừ hai chiếc áo của cô và Nam An Hy, còn lại hai người chẳng mua thêm bất cứ thứ gì. Mà cũng không thể nói là mua được, nói đúng hơn đây là đồ mà Lãnh Linh Nhi phải đền cho hai người vì khi không lại đi vô duyên vô cớ vẽ bậy lên áo của người ta.
Cái cô tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi này thật biết cách làm tụt nhã hứng của người khác mà!
Lãnh Linh Nhi xa xầm mặt, Hạ Ngọc nói như vậy thì khác nào chữ kỹ của cô ta chỉ như rau ngoài chợ, có thể tùy ý đem ra trao đổi. Cô ta đường đường là tiểu hoa…mới nổi, vậy mà con bé này lại dám không để cô ta vào mắt sao!
“Giữ cô ta lại!” - Lãnh Linh Nhi giận dữ hết lên, chất giọng vốn khàn khàn, chua chua của cô ta khi thét lên càng khiến người nghe thêm phần chói tai hơn.
Tất cả những người ở đó khi nghe cô ta hét lên đều vô thức đưa tay lên bịp lỗ tai mình lại, chỉ sợ nghe thêm chút nữa là sẽ thủng màng nhĩ ngay mất.
Đám vệ sĩ ở ngoài vừa nghe lệnh bèn ngay lập tức chắn Hạ Ngọc và Nam An Hy lại ở cửa ra vào. Nam An Hy thấy vậy vội kéo Hạ Ngọc ra sau lưng, chắn cho cô nàng. Vốn dĩ bọn họ định lên bắt hai người lại nhưng xem như bọn họ còn biết nặng nhẹ đúng sai, thấy tay trái của Hạ Ngọc vẫn đang bó bột thì chỉ giữ Nam An Hy lại chứ không động vào Hạ Ngọc.
Lãnh Linh Nhi bước tới, hất hàm kiêu căng hỏi Hạ Ngọc.
“Lời cô vừa nói có ý gì vậy hả? Cô có biết tôi là ai không?”
Hạ Ngọc quay đầu nhướn đôi mày liễu, khuôn mặt hiện đầy dấu hỏi chấm nhìn cô tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi đang tự khoe mẽ bản thân. Hạ Ngọc ngửa hai tay, nhún nhún vai hững hờ, không quan tâm lắm nói.
“Ý trên mặt chữ. Còn về việc cô là ai á?..”
Hạ Ngọc chẳng chút sợ hãi cũng chẳng nao núng mượn câu nói của vị khách hàng vừa nãy để nói.
“Cô là con chủ tịch nước à? Hay cô là chủ tịch nước? Nếu đều không phải thì mắc gì tôi phải biết cô?”
“Cô!” - Lãnh Linh Nhi hừ lạnh một tiếng rồi lại nhìn Hạ Ngọc với vẻ khinh khỉnh.
“Nếu cô không có tiền thì đừng có ra ngoài chứ! Lại còn ra vẻ gì ở đây? Cô không sợ mất mặt, nhưng tôi ngại dùm cô luôn ấy!”
Dứt câu, cô ta quay người nhìn hai cô nhân viên trong cửa hàng, che miệng cười một cách trào phúng. Cô ta đang định nói gì đó thì một người vệ sĩ nhanh chóng bước tới hơi thấp người cẩn trọng nhắc nhở cô ta.
“Lãnh tiểu thư, mong cô hãy chú ý tiết chế lại ngôn từ của mình, tránh việc xảy ra bất hoà.”
Người nhắc nhở cô ta là đội trưởng của nhóm người vệ sĩ được cử đi bảo vệ tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi ngày hôm nay. Trong mọi tình huống, ngoại trừ việc nghe theo lệnh của thân chủ, họ còn có quyền nên nhắc nhở thân chủ của mình nên cẩn thận những gì để có thể giảm thiểu tối đa nhất những tình huống đáng ra không nên phát sinh.
Lãnh Linh Nhi đang che miệng cười, nghe vậy mặt cô ta liền đanh lại. Có vẻ như cô ta đang rất khó chịu với cách người khác đối xử với mình mà không có chỗ trút giận. Vậy nên, khi nghe người vệ sĩ này nói xong, cô ta liền lấy người này làm nơi trút giận, lớn tiếng quát tháo.
“Anh đang vượt quá chức trách rồi đấy! Tôi cho phép anh lên tiếng chưa? Ai cho phép anh tự ý xen vào chuyện của tôi? Cút về vị trí của mình đi!”
Cô ta chỉ dám lớn tiếng quát tháo chứ không dám động thủ với người này. Không so gì nhiều, chỉ so một ngón tay với người này thôi cô ta đã thua sạch rồi.
Người vệ sĩ này không có bất kì biểu cảm gì khác, thái độ rất chuyên nghiệp, anh khẽ cúi người với cô ta một cái rồi đi ra ngoài trở về vị trí của mình.
Người vệ sĩ kia vừa rời đi, Lãnh Linh Nhi lại tiếp tục với công việc còn đang dang dở của mình. Cô ta đi tới sát bàn làm việc, quét mắt đánh giá hai người nhân viên trong cửa hàng rồi nói với giọng mỉa mai.
“Chẳng biết cửa hàng này của các cô bị làm sao nữa. Loại người gì cũng cho vào được, thật là chẳng ra sao cả!”
Cô nhân viên ban đầu ra nói chuyện vốn là người xéo xắt nên ngay khi nghe cái cô tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi này nói vậy thì cô ấy bèn tiến lên khỏi bàn làm việc, hơi cúi người nói.
“Đúng là cửa hàng của chúng tôi chẳng ra sao cả, loại người gì cũng cho vào được nên cô mới đứng được ở đây đấy ạ!”
Lãnh Linh Nhi nghe vậy bèn trợn trừng mắt, con nhân viên này lại dám nói chuyện vô lễ với cô ta như vậy!
Lãnh Linh Nhi tức giận vung tay một cái, tát vào mặt cô nhân viên nọ nghe rõ tiếng ‘bốp’.
Người nhân viên kia mặt không biến sắc, không đánh trả, chỉ thản nhiên ấn một nút trên cạnh bàn làm việc. Nút này chính là nút gọi bảo vệ khi có người gây rối trật tự. Rất nhanh bảo vệ bèn chạy tới, đi xuyên qua đám vệ sĩ vào trong.
“Xin hỏi ai đã gây rối vậy?” - Một người bảo vệ tiến lên hỏi.
Người nhân viên kia chỉ tay về phía tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi rồi nói.
“Người này, làm phiền mọi người đưa cô ta đi dùm, cửa hàng chúng tôi còn phải làm việc.”
Hai người bảo vệ nghe vậy bèn tiến lên, bàn tay còn chưa kịp động đến người Lãnh Linh Nhi thì bao nhiêu vệ sĩ của cô ta đã tiến tới bảo vệ cô ta sau lưng.
Lãnh Linh Nhi rất hài lòng với thái độ phục vụ này của đám vệ sĩ mà mình đã thuê. Cô ta đã bỏ ra số tiền lớn như vậy,đây vốn dĩ là thái độ mà cô ta lên được nhận chứ! Đứng sau lưng đám vệ sĩ, Lãnh Linh Nhi dùng vẻ mặt kiêu ngạo, nhởn nhơ lè lưỡi thách thức mấy người bảo vệ như thể muốn nói.
“Có giỏi thì đến đây bắt tôi này!”
“Dừng lại được rồi đấy!” - Một người đàn ông có dáng người cao to lực lưỡng không kém gì mấy người vệ sĩ kia đi tới. Người này vừa bước vào thì tất cả những người vệ sĩ đều đồng loạt cúi người trước anh ta. Đồng thanh nói.
“Chỉ huy Hà!”
Người đàn ông không để ý tới đám người kia mà thẳng bước đi tới trước người Hạ Ngọc.
“Cô Hạ đúng không ạ?”
Hạ Ngọc nhìn người kia gật đầu, trên mặt không chút biểu cảm sợ hãi.
Người kia thấy Hạ Ngọc gật đầu bèn trịnh trọng nói.
“Chủ tịch điều tôi tới đón cô về. Bây giờ cô có tiện đi theo tôi không ạ?”
Hạ Ngọc lại tiếp tục gật đầu.
“Rất tiện luôn!”
Người nọ gật đầu với Hạ Ngọc rồi đưa tay ra dấu mời. Trước khi rời đi anh ta còn tiến tới nói với cô tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi kia, khuôn mặt cứng đờ không chút biểu cảm, nói chuyện máy móc y như robot được lập trình vậy.
“Cô Lãnh, hiện tại bên công ty tôi vừa nhận một nhiệm vụ rất rất quan trọng, bắt buộc bọn tôi phải rút người về để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người đó. Vậy nếu chỗ này của cô Lãnh không còn gì nguy hiểm thì chúng tôi xin phép!”
Lãnh Linh Nhi thấy người của mình sắp rời đi, lúc này cô ta mới thật sự thấy hoảng sợ. Vừa rồi cô ta bày ra cái vẻ mặt đấy, đám người này mà đi thì có mà bảo vệ và nhân viên ở đây sẽ đánh chết cô ta mất.
“Các anh làm gì vậy! Tôi đã trả tiền cho các anh rồi mà! Các anh không thấy họ đang muốn bắt tôi đi à! Tôi muốn kiện các anh vì đã vi phạm hợp đồng!”
Vẻ mặt người kia vẫn cứng đờ như cũ, không chút biểu cảm dư thừa. Anh ta đưa tay nhìn đồng hồ một lát rồi nói.
“Thưa cô, hợp đồng của cô đã kết thúc vào 3 phút trước rồi. Chúng tôi xin phép!”
Dứt lời, anh ta quay người rời đi, tất cả những người vệ sĩ kia cũng rút về đi theo sau. Thật lòng mà nói, đi theo cái cô tiểu hoa mới nổi Lãnh Linh Nhi này bọn họ cũng cảm thấy rất nhàm chán. Biết trước như vậy ngay từ đầu bọn họ đã chẳng nhận lời kí hợp đồng rồi. Đúng là vừa tốn thời gian vừa đứng nghe cô ta nói nhảm khiến bọn họ cũng thấy đau hết cả đầu.
Lãnh Linh Nhi nhìn đám vệ sĩ vừa rồi còn nghe lời mình răm rắp mà bây giờ đã xem lời cô ta nói như gió thoảng bên tai. Cô ta tức giận tới nỗi giậm chân bùm bụp, tưởng trừng như hiện tại cô ta có thể thét ra lửa bất cứ lúc nào vậy.
Nữ nhân viên kia thấy đã không còn người bảo vệ Lãnh Linh Nhi nữa, cô chỉnh lại vạt áo cho chỉnh tề một chút rồi tiến lên tát liền hai phát vào mặt của Lãnh Linh Nhi.
Chưa đợi Lãnh Linh Nhi kịp nói gì cô nhân viên ấy đã nói.
“Đừng mơ sẽ khiếu nại được tôi, kể từ giờ phút này tôi đã chẳng còn là nhân viên của cửa hàng này nữa rồi!”
Lãnh Linh Nhi bị cô nhân viên kia hất tóc vào mặt thì tức giận giậm chân bùm bụp nhưng không ai để ý tới cô ta. Bảo vệ vẫn làm đúng chức trách của mình, tiến đến kéo cô ta đi.
Lúc cô ta bị kéo qua đám người Hạ Ngọc, người vệ sĩ vừa rồi bị mắng thấy khuôn mặt cô ta hằn in năm nốt ngón tay đỏ bầm thì không khỏi nhếch mép cười lạnh. Anh ta đã có ý tốt nhắc nhở cô ta rồi mà cô ta còn ra vẻ cao cao tại thượng, dương dương tự đắc mà chửi anh ta, đúng là đáng đời kẻ ngu xuẩn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đến bây giờ anh ta vẫn chẳng hiểu nổi tại sao một người có tính nết như này lại có thể bước chân vào cái giới showbiz ấy nữa. Không lẽ là có chống lưng chăng? Hay ‘ôm đùi’ được nhân vật tai to mặt lớn nào trong giới rồi?
Suy nghĩ này của anh ta không sai, tuy nhiên cô ta không phải vì ôm đùi đại gia mà vào được giới mà vốn dĩ gia đình cô ta cũng có thể làm được điều này. Không sai! Cô ta chính là thiên kim nhà họ Lãnh ở Lộ An Xuyên, chị gái của Lãnh Uyển Nhi - Lãnh Linh Nhi.
Ngoài đại sảnh, lúc Hạ Ngọc và Nam An Hy đi ra thì thấy một đám người đang vây lại giữa một cô gái. Còn cô gái đó thì đang ôm lấy một cậu nhóc trên tay, đặt bút ký tên cho từng người một. Thật trùng hợp, người này Hạ Ngọc cũng đã thấy trong video casting hôm qua và cô gái ấy cũng là lựa chọn hàng đầu cho vai nữ chính của bộ phim do Lục Giật Thần làm đạo diễn sẽ khởi quay vào năm sau, mà trùng hợp hơn là cô gái ấy cũng là tiểu hoa mới nổi - Lý Mộng.
Hạ Ngọc chỉ nhìn lướt qua rồi rời mắt đi theo người nọ ra xe.
“Anh Hà, bà em dạo này vẫn khoẻ chứ ạ?”
Anh Hà mà Hạ Ngọc nói đến tên là Hà Uy, là vệ sĩ cấp S của công ty vệ sĩ hàng đầu Trung Quốc với cái tên hết sức ‘nam tính’ - Sắc Hồng.
Hà Uy là một chàng trai khoảng 27 tuổi, cao tới 1m93, toàn thân săn chắc, cơ bắp rõ ràng và màu da rám nắng ngăm đen. Tuy còn trẻ nhưng Hà Uy đã sớm ngồi lên cái ghế chỉ huy kiêm huấn luyện viên trưởng của công ty. Bạch Mẫn Tuệ - Chủ tịch kiêm người sáng lập Sắc Hồng cực kỳ coi trọng một nhân tài như anh ta nên mới ưu ái tạo cơ hội cho anh ta tới vậy.
“Chủ tịch rất khoẻ, bây giờ em có muốn tới thăm chủ tịch không?” - Hà Uy ngồi ở ghế phụ lái, khuôn mặt vẫn cứng đờ nhìn qua gương chiếu hậu để nói chuyện với Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc không trả lời ngay mà cô nàng quay sang hỏi ý kiến của Nam An Hy trước.
“Cậu có muốn đến chỗ bà ngoại mình một lát không?”
Nam An Hy thoải mái gật đầu, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ hào hứng không hề che giấu. Cô nàng gật đầu lia lịa nói.
“Muốn!”
Hạ Ngọc mỉm cười rồi nói với Hà Uy.
“Vậy phiền anh đưa bọn em đến đó ạ!”
“Được!” - Hà Uy gật đầu rồi quay sang nói với người lái xe.
“Về trụ sở chính.”
“Rõ!” - Người nọ nhanh chóng đáp lời, đạp chân ga một cái chiếc xe Mercedes chống đạn bèn lao vun vút về trụ sở chính.
Phía sau cũng có mấy chiếc xe tương tự lối đuôi về cùng một địa điểm.
Xe dừng lại, Hà Uy nhanh chân xuống xe mở cửa cho Hạ Ngọc và Nam An Hy xuống. Còn chưa đợi Hà Uy đưa hai người đến tìm chủ tịch của Sắc Hồng - Bạch Mẫn Tuệ thì bà đã đứng sẵn ở sảnh chính, bên cạnh còn có một ông lão cũng xêm xêm độ tuổi với bà.
“Bà ơi! Ông ơi!” - Hạ Ngọc chạy tới ôm chầm lấy hai người.
Nam An Hy đi theo sau Hạ Ngọc đi tới trước mặt hai vợ chồng Bạch Mẫn Tuệ, lễ phép chào hỏi.
“Cháu chào bà ạ!..”
Nam An Hy nhìn sang ông lão bên cạnh, cung kính gọi một tiếng.
“Thầy!”