Nam Thần Hy chính là tên của anh ta, còn về việc anh ta có quan hệ gì với Nam An Hy không á? Điều này cũng không nói trước được! Cũng có thể hai người là anh em, nhưng cũng có thể hai người chẳng có quan hệ gì cả. Giữa người với người, chuyện có trùng tên với nhau hoặc gần giống nhau là việc hết sức bình thường mà.
Anh cúi đầu nhìn xuống mũi giày, cười khẩy một cái khiến cả đám người không rét mà run. Đặc biệt trong cái tiết trời 19 độ này thì bọn họ càng muốn đóng băng luôn cho rồi!
Thà làm pho tượng vô tri cô giác đứng bên cạnh còn hơn là làm một người sống sờ sờ để đội trưởng bọn họ ‘giận cá mà phóng hoả’ luôn.
“Vậy tại sao lại xin lỗi tôi?” - Nam Thần Hy ngẩng đầu nhìn người nọ, trong đôi long nhãn đẹp đẽ của anh tuyệt nhiên không mang theo một chút nhiệt độ nào, lạnh lẽo đến cùng cực.
“Tôi…Đội trưởng…” - Người nọ lắp bắp nói không thành lời, tay chân bủn rủn như sắp ngất.
Anh ta sợ rồi, bao nhiêu sĩ diện và kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn chẳng đáng để chạm vào một sợi lông mi của Nam Thần Hy chứ đừng nói là lọt vào mắt của anh. Đúng là có người chỉ cần thở thôi cũng toát ra khí chất, còn có những người dù cố đến đâu cũng chẳng thể lọt được vào mắt người khác, thậm chí còn bị người ta khinh thường.
Nam Thần Hy đứng tránh sang một bên, cô gái 1m70 Nam An Hy đứng sau lưng anh mới dần xuất hiện trước mắt người mang số áo 13.
Thật sự mà nói Nam An Hy cũng có phải dạng người nhỏ bé gì đâu, cô cũng cao tới 1m70 chứ chẳng ít. Vậy mà khi đứng sau lưng Nam Thần Hy, cô gần như chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả. Những người có mặt ở đây đều tưởng rằng cô đã rời đi từ sớm rồi, thật không ngờ cô vẫn đứng đó, chẳng hề lên tiếng.
Người mang số áo 13 lơ đễnh nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nam An Hy và khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nam Thần Hy. Thầm nghĩ sao hai người này lại có cái khí chất giống nhau tới vậy, đến cả ngũ quan cũng thấy giống giống, cứ như thể hai người này có tướng phu thê vậy.
Có điều anh ta cũng chẳng lơ đễnh được lâu thì Nam Thần Hy lại dùng cái giọng điệu mỉa mai kia mà nói.
“Sao lại không nói chuyện vậy? Tôi bảo cậu bỏ mấy lời vô văn hoá kia đi cậu lại bỏ cả lưỡi của mình đi rồi à?”
Anh ta nghe vậy vội tập trung ánh mắt vào Nam An Hy, đôi môi lắp bắp hồi lâu cũng chỉ có thể thốt lên vài tiếng “a a”.
Sĩ diện và tôn nghiêm của anh ta không cho phép anh ta hạ mình trước một người mà anh ta cho rằng không cùng đẳng cấp với mình như Nam An Hy.
Nam Thần Hy thấy anh ta vẫn “ú ớ” không nói gì thì bèn nở một nụ cười ‘thân thiện’ mà bước tới. Anh ‘nhẹ nhàng’ đặt cánh tay săn chắc của mình lên vai của người kia, rồi lại ‘nhẹ nhàng’ xoa nắn vài cái khiến toàn thân anh ta cứng đờ. Cảm tưởng như thể Nam Thần Hy chỉ cần dùng lực thêm một chút nữa thôi là xương cốt của anh ta sẽ vụn thành cát bụi vậy.
Nam Thần Hy thì thầm vào tai người nọ với giọng điệu đầy chế giễu và mỉa mai.
“Thôi nào! Đừng chỉ biết nói mấy lời vô văn hoá đó ra thôi chứ! Phải biết cả “cảm ơn” và “xin lỗi” nữa chứ! Dù là giả vờ làm người thì cũng phải giả vờ cho giống chứ!”
Nam Thần Hy là một người rất thẳng tính, anh ta nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo tam Quốc, đơn giản vì anh cảm thấy việc vắt óc suy nghĩ làm thế nào để vừa biểu đạt được ý của bản thân mà vừa không làm mất lòng người khác quá tốn thời gian. Ai muốn nghe thì nghe, không muốn nghe cũng phải nghe. Ai mà biết được bao giờ thì họ sẽ bị Nam Thần Hy dùng lời nói của anh để ‘vả bôm bốp’ vào mặt mình đâu mà tránh. Đặc biệt là đối với những người có trái tim mong manh dễ vỡ thì lời nói của anh càng nguy hiểm hơn cả.
Người mang áo số 13 này tuy không phải người có trái tim mong manh dễ vỡ nhưng cũng không chống đỡ nổi với những lời lẽ đầy sức sát thương như vậy.
“Xi…xin lỗi!”
Khoé môi của Nam Thần Hy hạ xuống, anh lạnh lùng nhướn mày, đôi con ngươi đen tuyền nhàm chán nhìn người nọ qua khoé mắt.
“Xin lỗi? Xin lỗi ai cơ? Tôi nghĩ cậu lên học thêm vài khoá học chuyên sâu về ngôn ngữ của loài người đấy!”
Mặt người nọ nhanh chóng đen như đít nồi, nhắm tịt mắt lại nói liền một mạch.
“Cô Nam An Hy vừa rồi là tôi không đúng cho tôi xin lỗi!”
Dứt lời, anh ta cúi gập người một góc 90 độ rồi định quay người bỏ đi. Nhưng vừa bước được mấy bước thì cổ áo lại bị Nam Thần Hy kéo ngược lại.
“Dọn dẹp đi chứ! Cậu bày ra mà!” - Nam Thần Hy biếng nhác hất cằm vào chỗ bóng rổ lăn lóc ngoài sân.
Người nọ im lặng không dám trái lời, cắm đầu cắm cổ mà dọn dẹp. Biết trước động vào Nam An Hy mà có kết cục như vậy thì có chết anh ta cũng không đến gần cô rồi! Đúng là hoạ từ miệng mà ra mà!
Nam Thần Hy thẳng người, khoanh tay nhìn những người còn lại trong sân nói.
“Còn mấy người các cậu ý thức vứt vào đống rác nào rồi thì đi nhặt lại đi! Có tay bày ra mà không có chân dọn vào à? Đợi ai hầu mấy cậu?”
Lời vừa dứt, mấy người trong sân liền sợ đến tái mặt, tranh nhau đi dọn dẹp sân bóng. Chẳng mấy chốc mà sân bóng đã sạch banh như mới, không có tới cả chút bụi.
Nam Thần Hy không buồn để ý đến bọn họ nữa, anh quay người nhìn Nam An Hy vẫn luôn yên lặng phía sau. Nhìn đăm đăm một hồi rốt cuộc miệng vẫn nhanh hơn não.
“Phải biết chức vụ của mình ở đâu chứ! Việc gì không phải của mình thì đừng có nhúng tay vào!”
Nam An Hy sửng sốt nhìn anh, vẫn biết lời anh nói ra khó nghe tới mức độ nào nhưng cô nhất thời vẫn không tài nào quen được.
Cô mím môi, cúi đầu có chút rầu rĩ. Chỉ là hôm nay cô rảnh lên muốn giúp đỡ mọi người một chút thôi, không ngờ trong mắt con người này lại thành 'rảnh quá hoá dở!".
Nam Thần Hy thấy hành động cúi đầu này của cô quá trướng mắt, tức giận đến mức văng tục.
“Bực mình vãi!”
Vừa dứt câu những người có mặt trong sân ai nấy đều ngây ra như phỗng. Trong ấn tưởng của bọn họ thì đội trưởng dù có tức giận tới đâu cũng không văng tục. Vậy mà lần này lại tức giận đến mất khống chế vì một cô gái sao? Có drama để hóng rồi!
Cơ mà…anh văng tục thôi thì không nói, đằng này lại còn ‘động tay động chân’ nữa!
Người số áo 13 vừa dọn xong bóng, đang vươn vai định đi về thì thùng đựng bóng lại bị Nam Thần Hy tung cước đá cho một cái, bao nhiêu bóng vừa được nhặt gọn lại bị đổ lăn lóc ra sân.
Muốn tạo phản! Chết tiệt! Aaaaaaa! - Người nọ âm thầm gào thét trong lòng nhưng ngoài mặt lại thể hiện bản thân đang ‘thật lòng’ hưởng thụ cảm giác được đội trưởng của mình lấy làm nơi để ‘phóng hoả’.
Nam Thần Hy tức giận tới nỗi suýt nữa thì tự vả cho mình mấy cái vì tội nói năng không suy nghĩ rồi! Càng nhìn cái dáng vẻ hiện tại của Nam An Hy anh càng thấy tức! Rốt cuộc anh lại quay người đi, không thèm nhìn cô nữa.
“Nhớ cho kỹ, Nam An Hy là quản lý của các cậu! Muốn tham gia trận đấu lần này, các cậu còn phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống. Có não thì phải biết dùng ch…chứ!”
*Bốp! - Đột nhiên trong đầu Nam Thần Hy vang lên một tiếng rõ vang. Hình như là thanh âm khi bản thân tự vả. Người nói bọn họ không dùng não là anh nhưng người vừa rồi nói chuyện không mang não với Nam An Hy cũng là anh.
Nam Thần Hy hít sâu một hơi, quét đôi long nhãn lạnh lùng qua người mang áo số 13 và 15 rồi nói.
“Đặc biệt là hai cậu! Não ngắn thì đừng có ra vẻ ta đây, IQ có hạn thì về nhà mà làm bạn với bốn bức tường đi! Giữ chút thể diện cho bố mẹ mấy cậu!”
Nói xong câu này, anh không thèm nhìn mấy người còn lại nữa mà quay người hậm hực bỏ đi. Nam An Hy thấy anh rời đi cũng nhanh chóng cầm balo rồi đuổi theo.
“Đội trưởng Nam!”
Nam Thần Hy thực lòng đang cảm thấy rất khó chịu, anh bước đi cực kì nhanh nhưng con ngươi lại cứ âm thầm liếc qua khoé mắt xem cô có còn đi theo không. Nam An Hy phải gọi đến lần thứ hai, thứ ba anh mới coi như ‘miễn cưỡng’ dừng bước.
Anh dừng lại dưới một tán cây. Bóng đèn đường chiếu bóng tán lá cây hắt xuống khiến cho khuôn mặt của anh cứ lập lờ sáng tối đan xen khiến cho khuôn mặt anh như ẩn như hiện, không nhìn rõ biểu cảm và mang lại cho người ta cảm giác vừa lạnh lùng lại vừa bí ẩn.
Nam An Hy thấy anh dừng lại bèn đi nhanh tới. Cô đứng trước mặt anh, hơi ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt ba phần lạnh lùng bảy phần lạnh lẽo của Nam Thần Hy rồi cảm kích nói.
“Đội trưởng Nam, vừa rồi cảm ơn anh đã ra mặt giải vây giúp! Lần sau có dịp tôi mời anh một bữa cơm nhé, coi như lời cảm ơn!”
Nam Thần Hy cụp mắt, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như cũ, không một gợn sóng. Cứ như thể mặc kệ ngoài khơi đang nổi giông bão thì mặt hồ vẫn lặng thinh vậy. Khuôn mặt anh lúc này đúng kiểu trời sập rồi à? Ừ thì liên quan gì đến tôi? Muốn sập thì cứ sập thôi, tôi cũng đâu có cản được.
Nhưng thật ra các tế bào nơron thần kinh của anh lại đang hoạt động hết công suất, cố gắng sắp xếp từ ngữ sao cho thật dễ nghe, nói ra mà không khiến cô buồn.
Căng não vãi! - Nam Thần Hy oán thầm trong lòng.
Anh yên lặng, Nam An Hy cũng yên lặng theo.
Cô cũng đang load lại xem lời vừa rồi mình nói có chỗ nào không đúng không mà sao cái con người lúc nào cũng thẳng như ruột ngựa này lại im lặng lâu tới vậy.
Khoan! Lời vừa rồi cô nói sao nghe cứ giông giống mấy cái lý do mà người ta hay dùng để làm quen nhau thế nhỉ!
Nghĩ vậy, Nam An Hy bèn vội vàng xua tay giải thích.
“Tôi không có ý gì đâu, nếu đội trưởng Nam không có thời gian thì…”
“Cứ chốt vậy đi! Đợi kết thúc trận đấu tháng sau rồi tính!” - Nam Thần Hy thở phào, may mà kịp nói ra trước khi cô kịp thu lại lời nói.
Nam An Hy mỉm cười, thật ra vừa rồi cô cũng chỉ mời theo phép lịch sự thôi, không dám nghĩ tới cái người bị liệt cơ mặt này sẽ đồng ý đâu! Nhưng mà anh đã đồng ý rồi thì cũng được thôi! Coi như không nợ ân tình của ai nữa nhé! À…cô còn nợ Mặc Chấn Phong nữa mà nhỉ!
“Vậy tôi xin phép về trước!” - Nam An Hy hơi cúi người rồi quay người rời đi.
“Mà này!” - Nam Thần Hy vô thức tiến lên một bước về phía cô.
“Vâng?” - Nam An Hy quay đầu nhìn anh.
Nam Thần Hy bước ra khỏi tán lá đi tới trước mặt Nam An Hy. Khuôn mặt lạnh lùng điển trai của anh rốt cuộc cũng lộ hoàn toàn ra ánh sáng, lần này không còn kiểu lạnh lùng bí ẩn như vừa rồi nữa mà đổi thành lạnh lùng công khai luôn.
Khuôn mặt này của Nam Thần Hy cứ như bị liệt cơ mặt vậy! Từ lúc hai người nói chuyện riêng tới giờ chẳng có đến một cái biểu cảm dư thừa nào. Nếu không phải đôi môi của anh đang mấp máy nói chuyện với Nam An Hy thì cô hoàn toàn có căn cứ để nghi ngờ việc đội trưởng Nam Thần Hy của Hàn Kinh Basketball bị liệt cơ mặt rồi!
“Sao người khác làm quản lý chỉ muốn chỉ tay năm ngón để người khác thực hiện, còn cô thì lại đi ôm cả mấy chuyện vặt vãnh vào người để thêm việc vậy? Chê bản thân nhàn rỗi quá à?”
Nam An Hy nghĩ bây giờ mình mới giống người bị liệt cơ mặt hơn ấy! Lời anh nói khiến cô cứng mặt luôn, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười hết sức sượng trân để tiếp tục trả lời câu hỏi này của anh.
“Chỉ là hôm nay tôi rảnh lên muốn giúp mọi người một chút thôi!”
“Rảnh quá thì về nhà ăn uống ngủ nghỉ cho điều độ vào, nhìn quản lý Nam cứ như bộ xương di động ấy!”
Thô! Nói chuyện kiểu gì mà thô thế không biết! Nhưng mà anh nói cũng có sai đâu.
Vì anh nói đúng quá lên cô cũng chẳng biết phản bác kiểu gì, thôi thì yên lặng mà tiếp nhận lời góp ý của người ta cho rồi!
“Đội trưởng Nam, cảm ơn lời nhắc nhở của anh, lần sau tôi sẽ chú ý! Tôi xin phép!”
Lần này Nam An Hy rời đi thật, cô không dừng bước mà Nam Thần Hy cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng rảo bước theo sau. Tiết tấu bước đi của anh không nhanh không chậm, luôn duy trì khoảng cách 1m với Nam An Hy đi phía trước.
Mặc dù không thích cảm giác có người luôn đi phía sau như thế này nhưng cô có thể làm gì được đây! Dù sao lối về cũng chỉ có một đường, chẳng lẽ cô có thể cấm người ta đi đường này chắc?!
Ra đến cổng trường, Nam An Hy đã thấy chiếc xe của nhà họ Hạ đỗ ở ven đường. Là chiếc xe bình thường không có gì nổi bật nên không thu hút sự chú ý của người khác. Hạ Ngọc rất thích chiếc xe đó vì nó đủ khiêm tốn, không phô trương thân thế của cô mà vừa hay, nó cũng khiến cho Nam An Hy không cảm thấy khó xử trong tình huống này.
“Đội trưởng Nam về cẩn thận ạ!” - Cô quay người nói với Nam Thần Hy một tiếng rồi tiến tới chỗ chiếc xe Toyota Wigo màu đen đỗ bên cạnh đường.
Mặc dù chỉ mới ở nhà Hạ Ngọc hai ngày nhưng Nam An Hy đã để lại ấn tượng rất tốt cho những người trong nhà. Khi rảnh rỗi hoặc là cô sẽ giúp dì Triệu nấu ăn hoặc là sẽ giúp Lâm quản gia chăm sóc vườn cây sau nhà. Nói chung là cô trước không ảo tưởng sau không tơ tưởng tới địa vị của bản thân nên mọi người trong nhà đều rất quý cô.
Lâm quản gia thấy Nam An Hy từ trong trường đi ra ông nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua ghế sau mở cửa cho cô nàng.
Nam An Hy thấy vậy vội vàng cản Lâm quản gia.
“Ôi chú ơi, cháu tự mở cửa được rồi mà! Chú đừng làm như vậy ạ!”
Lâm quản gia hơi sững người, cách cô bé này cư xử thực sự quá giống với Hạ Ngọc, là kiểu việc gì tự làm được thì sẽ không chờ người khác làm hộ. Lâm quản gia bật cười ôn hoà nói.
“Haha, bệnh nghề nghiệp ấy mà! Chú quen rồi!”
Thật ra Lâm quản gia cũng là người có tôn nghiêm khá cao. Nếu không phải người ông yêu quý thì chỉ lái xe đi đón thôi ông đã chẳng buồn làm chứ đừng nói đến việc tận tay mở cửa xe cho người đó.
“Vâng ạ! Cháu phiền chú quá!” - Nam An Hy ngượng ngùng nói.
“Không phiền không phiền!” - Lâm quản gia phất phất tay. Đợi cho cô nàng lên xe rồi ông cũng lên xe, lái xe rời đi.
Về đến nhà đã là 20 giờ 30, Nam An Hy biết mọi người vẫn còn đợi cơm mình thì vội vàng đi rửa tay rồi đi ra. Cô nhanh chóng giúp dì Triệu hâm nóng lại thức ăn rồi bày ra bàn.
Lúc mọi người ngồi đông đủ vào bàn ăn, Nam An Hy áy náy nói.
“Cháu thành thật xin lỗi! Vì chuyện của cá nhân mà khiến mọi người phải đợi cơm, cháu thật sự rất xin lỗi!”
Bạch Băng ngước mắt nhìn cô nàng, cân nhắc lời lẽ một hồi rồi mới lên tiếng.
“Cháu biết vậy là tốt! Lần sau đừng có để mọi người chờ cơm nữa! Việc gì không phải của mình thì đừng có ôm lấy, giảm được càng nhiều việc càng tốt, đỡ mệt người!”
Vừa rồi bà đã nghe Hạ Ngọc nói về việc của Nam An Hy. Cô bé này còn nhỏ mà đã phải lo quá nhiều việc, thật sự chẳng giống với độ tuổi của cô một chút nào.
Hạ Thất Vũ cũng bỏ cuốn kịch bản trong tay sang một bên nói vài câu cực kỳ ngắn gọn nhưng nhiêu đó cũng đủ để thể hiện được uy nghiêm của một vị trưởng bối rồi!
“Chú có thể nhịn đói được nhưng bà xã của chú thì không được phép! Nhà chú 19 giờ dùng bữa tối, cháu muốn bận việc gì thì bận, đúng 19 giờ phải có mặt ở bàn ăn, biết rồi chứ!”
Thì ra đây chính là cách giáo dục con cái của gia đình Hạ Ngọc sao! Không trách mắng, không đòn roi, chỉ đơn giản là những lời dăn dạy nhẹ nhàng như thực chất nghe một lần là có thể thấm tới già, khó mà quên được. Chẳng trách nhìn bình thường Hạ Ngọc được chiều chuộng như vậy mà lại chẳng có chút ương ngạnh hay tỏ vẻ kiêu kỳ như những người khác một chút nào.
Nam An Hy biết hai người vì muốn tốt cho cô nên cô không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy rất vui nữa!
“Cháu rõ rồi ạ! Cảm ơn cô chú ạ!”
Hạ Thất Vũ phất tay.
“Ăn cơm đi, ăn xong thì nghỉ ngơi cho sớm! Lấy sức mai đi học!”
“Vâng ạ!”
Sau khi dùng xong bữa tối, mọi người đều ngồi quây quần lại cùng nhau xem TV và ăn hoa quả, bầu không khí ấm cúng bao trùm khắp căn biệt thự rộng lớn này.
Hạ Thất Vũ bận khá nhiều việc lên ông chỉ ăn vài miếng hoa quả. Liền đó ông lau sạch tay rồi đi tới xoa xoa mái tóc suôn mượt của bé con Hạ Ngọc nhà mình, giọng nói dịu dàng.
“Bé con, ăn xong lên phòng làm việc của bố một lát nhé!”
Hạ Ngọc đang phồng má ăn dâu tây, nghe vậy bèn gật đầu nói.
“Vâng ạ!”
Hạ Thất Vũ cười ôn hoà rồi rời tay đi. Ông đi tới trước mặt Bạch Băng, nửa ngồi nửa quỳ xuống bóc một quả quýt rồi đặt vào lòng bàn tay của Bạch Băng đang ngồi chăm chú xem TV.
“Bà xã, xem nốt tập này rồi đi nhé!?”
Bạch Băng liếc mắt nhìn ông, đúng là khó chịu khi người khác cứ cản trở hứng thú của mình mà!
“Không thích! Bao giờ anh về phòng thì em về!”
Hạ Thất Vũ bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Mỉm cười lại bóc thêm một quả quýt nữa để vào tay Bạch Băng.
“Vậy anh sẽ cố gắng xong sớm, em cũng đừng xem quá lâu nhé!”
“Ò!” - Bạch Băng tách đôi một quả quýt bỏ vào miệng.
Đoạn bà hơi nhăn mặt nói.
“Quả này chua quá!”
Bà cúi đầu nhìn nửa còn lại trong tay, lại nhìn sang Hạ Thất Vũ bên cạnh.
“A!” - Bạch Băng đưa một nửa đến trước miệng Hạ Thất Vũ, ý bảo ông há miệng.
Hạ Thất Vũ mỉm cười phối hợp, há miệng “a” một tiếng. Liền đó, Bạch Băng liền nhẹ nhàng đút một nửa quả quýt vào miệng ông.
“Tranh thủ đi làm việc đi!” - Bạch Băng nói
“Được!” - Hạ Thất Vũ mỉm cười càng ấm áp hơn.
Vị quýt ngọt ngào vẫn vương vấn trong miệng, chẳng chua một chút nào! Vợ của ông bắt đầu cũng học được cách diễn của mấy diễn viên trên màn ảnh rồi! Đáng yêu quá đi mất!
Hạ Thất Vũ ghé lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh xắn của Bạch Băng, trước 8 ánh mắt đang ngây ngẩn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của bà. Bạch Băng liếc mắt nhìn ông, lại tách một nửa quả quýt nữa đưa tới trước miệng ông. Hạ Thất Vũ vẫn rất vui vẻ há miệng ăn rồi hôn nốt bên còn lại.
“Anh đi làm việc đây!”
“Ừm!” - Lần này Bạch Băng dùng ánh mắt tiễn chồng mình trở về phòng làm việc rồi mới tiếp tục xem phim.