Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 52





Ánh mắt Mễ Mễ sáng bừng lên, cô gắp một miếng cho vào miệng, hương vị bùng nổ trong.

Tay nghề của Ngụy Thành càng lúc càng tăng, bỗng một cảm giác cay xộc thẳng lên mũi.

Ngụy Thành bật cười khi thấy vẻ mặt đang đỏ bừng của cô.
“Em thấy con chứ.”
Mễ Mễ nhíu mày vội chạy đi lấy một cốc nước lạnh.
“Cố Ngụy Thành anh cho nhiều ớt thế hả.”
Ngụy Thành cười nhẹ.
“Coi như sự trừng phạt nhẹ nhàng.”
Mễ Mễ hậm hực đi vào bàn, nhìn những món ăn có khả năng đã có muối hoặc nhiều ớt cô ngại gắp, đưa đôi đũa ra rồi lại thụt vào.

Ngụy Thành cười nhẹ chạm vào đ ĩa bên cạnh, cô nhìn anh nếm không sao vui vẻ ăn.
“Chỉ có món kia là cay thôi, em cứ từ từ ăn, anh đi đến trường trước.”
Cô gật đầu chăm chú thưởng thức cao lương mĩ vị.

Cố Ngụy Thành đi đến trường, anh mở cửa phòng nghiên cứu ra, tiến sĩ Quách đang nhìn vào sáng chế của mình vào tối qua, ông thấy anh đến vội kéo lại.
“Tiểu Thành đến rồi à…nào cậu mau qua đây xem giúp tôi con robot này thế nào.”
Ngụy Thành cất cặp vào tủ rồi mặc chiếc áo trắng lên đi lại.


Xem xét một lượt, cẩn thận kiểm ra từng chi tiết, anh gật đầu nói:
“Con robot này không có vấn đề gì.”
Tiến sĩ Quách gật đầu, ông nở một nụ cười khẽ tháo kính ra.
“Dù mới đến nhưng xem ra kinh nghiệm của cậu khá nhiều.”
Cố Ngụy Thành cười nhẹ, cánh cửa phòng nghiên cứu mở ra, học tỷ bước vào cúi đầu chào tiến sĩ.
“Chào tiến sĩ.”
Ngụy Thành khó hiểu nhìn ông.
“Chẳng phải tiến sĩ nói chỉ có em là nghiên cứu sinh sao.”
Ông cười trừ.
“Cậu là nghiên cứu sinh nhưng em ấy là học viên của tôi, à còn một thằng nhóc nữa nhưng nó bận đi thi, mai tôi giới thiệu cho cậu.”
Học tỷ cười tươi tiến lại đưa bàn tay thon thả của mình ra, ánh mắt trìu mến nói:
“Rất vui được làm quen, chị là Trịnh Tuyết.”
Bàn tay dơ ra một lúc nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Thành.

Tiến sĩ Quách cười ngượng tiến lại vỗ nhẹ vào vai học tỷ.
“Đừng bận tâm đ ến cậu ta, chắc đang giận tôi vì nói dối thôi.”
Trịnh Tuyết gật đầu, có lẽ là như vậy, trong lúc làm nghiên cứu học tỷ thường nhân lúc Ngụy Thành lên hỏi tiến sĩ mà nhìn anh một cái.

Sự tò mò về quan hệ của Ngụy Thành như thế nào.
Mễ Mễ nhanh chóng thu xếp đi đến bệnh viện nhận ca.

Là sinh viên năm hai nên quá trình học sẽ bắt đầu vất vả.

Y Y đi theo cô, ánh mắt thẫn thờ nói:
“Hôm qua tớ còn không được ngủ, biết trước đã không theo ngàng này.”
Tiểu Mễ xoa đầu an ủi Y Y.
“Chúng ta hãy vui vì được làm chung phòng nghiên cứu nào.”
Y Y lắc đầu.
“Vì cậu mà tớ chuyển khoa đó, nhớ trả ơn đấy.”
Tiểu Mễ khẽ cười, một giọng nói từ phía xa truyền đến.
“Lê Tiểu Mễ, em mau đến phòng giáo vụ đi.”.

Ch????yê???? ????ra????g đọc ????r????yệ???? ﹛ Tr????mT r????ye????.Ⅴ???? ﹜

Mễ Mễ gật đầu nhanh chóng chạy qua phòng ban, cô có dự cảm chẳng lành, ngày đâu đi làm nghiên cứu đã gặp chuyện đen đủi rồi sao.
Bước vào trong, một tiếng vỗ tay lớn vang lên, cô sững người.

Lớp trưởng nói lớn.
“Khoa nghiên cứu chúng ta đón nhận một chuyện gia, nào cũng hoan nghênh.”
Mễ Mễ cười ngượng, họ đang nói đến thành quả nghiên cứu ra giống cây mới do lúc mình mơ cấy nhầm đấy hả.

Vẻ mặt đầy ngưỡng mộ làm cô ngượng ngùng.
Hết ca sáng, Mễ Mễ mệt mỏi cùng Y Y đi đến căn tin trường.

Cô sờ vào túi áo hai bên liền giật mình, bản thân quên mang thẻ rồi.

Ánh mắt cầu cứu Y Y nhưng cô ấy cũng bất lực.
“Tha lỗi cho mình, bố mẹ chỉ trả chi phí một tháng luôn cho trường nên là.”
Một khay thức ăn đầy đủ được đặt trước mặt Mễ Mễ, cô ngẩng lên nhìn là Cố Ngụy Thành.
“Không phải anh nói đi đến trường sao.”
Ngụy Thành đưa tay cô lên.
“Phòng nghiên cứu ở trường cũ, tiện lên anh qua đây.”
Y Y đứng bên tròn mắt nhìn hai người rải cơm chóa cho mình.

Ngụy Thành thấy bầu không khí có vẻ không thích hợp quay người rời đi.

Mễ Mễ cười tươi tiến vào chiếc bàn gần đó.
“Tớ có cơm rồi nhá, cậu mau đi lấy phần cơm của bản thân đi.”

Y Y cười trừ đi lấy cơm, hai người ăn nhanh chóng rồi tiếp tục đi đến phòng thí nghiệm.
Ngụy Thành vào trong phòng, học tỷ cũng đi ngay theo sau, vẻ mặt cô nhìn anh có chút sững người.
“Em không ăn chưa sao.”
Cố Ngụy Thành lạnh lùng đáp lại.
“Ăn ở căn tin trường rồi.”
Trịnh Tuyết gật đầu, chắc có lẽ khoảng cách này khó để gần rồi.

Tiến sĩ Quách bước vào, trên tay đang cầm nửa chiếc bánh bao, ánh mắt bỗng khựng lại.
“Tiểu Thành, Trịnh Tuyết hai đứa không đi ăn trưa đấy à.”
Một giọng vọng lại từ phía dưới.
“Hai người đấy ăn rồi, mà thầy có thể ăn chiếc bánh đó ở bên ngoài mà.”
Tiến sĩ Quách cầm chiếc bánh bao đang cắn dở ra, bóng người nhí nhảnh từ phía dưới đứng lên, ánh mắt đầy uất ức đi lên.
“Cũng tại tiến sĩ mà hạng nhất không còn trong tay.”
Ông vỗ nhẹ vào vai cậu an ủi.
“Khánh Lâm…ta tin chắc lần tới sẽ được hạng nhất mà.”
Cậu lườm ông một cái.
“Lần nào tiến sĩ cũng nói vậy nhưng mà luôn luôn được hạng hai.”
Căn phòng cười lên, Ngụy Thành cũng cười nhẹ, cậu thực tập sinh này đúng là suy nghĩ nông cạn quá..