Đại tiểu thư Jung Whee-in khi rỗi rãi thường hay qua nhà Kim Young-sun chơi một lúc. Nàng cùng Kim Young-sun là chị em họ bên ngoại, tuổi tác ko quá chênh lệch, cũng xem như từ nhỏ đã ở cùng một chỗ. Kim Young-sun tính tình từ bé đã rất kiêu ngạo, vô cùng kiệm lời, trên mặt cũng nhìn không ra buồn vui, so với Jung Whee-in hoạt bát lại hoàn toàn tương phản. Jung Whee-in hay cười hì hì gọi "Biểu tỷ, biểu tỷ", với một người tình cách nhu thuận như Moon Byul-yi thì càng hợp nhau.
Jung Whee-in mỗi lần tới gia tộc Kim đều là chạy thẳng đi tìm Moon Byul-yi, mỗi lần thế đều chạy lại ôm chầm lấy Moon Byul-yi, miệng ko ngừng luyên thuyên: "Moon Byul-yi, ta nhớ ngươi lắm."
Moon Byul-yi biết nàng hay đùa, "Ừm" một tiếng xem như trả lời.
Jung Whee-in liền ôm ngực, vẻ mặt ai oán, muốn Moon Byul-yi nói ra câu "Ta cũng nhớ ngươi", mới gọi là toại nguyện.
Moon Byul-yi khẽ cười lắc đầu, trên trời dưới đất đều biết đại tiểu thư nhà Jung này có bao nhiêu phong lưu đa tình, trong lúc vui đùa không biết đã giẫm nát biết bao trái tim nam nhân.
Jung Whee-in thường cùng Moon Byul-yi nói chuyện về cuộc sống của nàng, rằng ba mẹ nàng thiên vị em gái nàng ra sao.
"Ta nói thật, làm con út toàn sướng thôi. Ngươi xem Jung Soo-jung nhà ta với nhị biểu tỷ chẳng phải lúc nào cũng được ba mẹ sủng nhất sao? Còn người con lớn như ta, cho dù có cố gắng cỡ nào, vẫn là ko hài lòng trong mắt gia đình." Jung Whee-in nói xong, nàng buông tiếng thở dài.
Moon Byul-yi chỉ yên lặng lắng nghe, lại hỏi: "Chẳng phải vì ngươi là chị cả nên trách nhiệm phải nhiều hơn sao?"
Jung Whee-in nói lại cô: "Là do ngươi con một nên nói thế, nếu ngươi có em chắc chắn sẽ hiểu ta."
"Ta chắc vậy." Moon Byul-yi gượng gạo cười đáp. Thực lòng Moon Byul-yi ko biết mình có phải con một ko, hay là còn anh chị em gì khác nữa. Ký ức về ba mẹ cô còn ko nhớ rõ, làm sao còn có thể biết được mình có phải là con một hay ko. Jung Whee-in chỉ nghỉ Moon Byul-yi là con một vì cô ko nói gì về anh chị em của mình.
Trong lòng Moon Byul-yi gợi lên vô số hoài niệm lẫn lộn, bất tri bất giác, vài năm thoáng cái đã qua. Sau này khi dọn lên Seoul ở với Kim lão gia, thôn xóm Bucheon nơi Moon Byul-yi từng ở đã sớm mơ hồ thành một khoảng không, nhưng đó vẫn luôn là nơi mình sống. Trước đây còn nhỏ vẫn chưa cảm thấy gì, khi lớn lên rồi lại thường hồi tưởng lại những ngày trong quá khứ, nhân gian cảnh sắc bốn mùa, mỗi khi mùi khói bếp trong nhà bay ra, lại khiến cô nhớ về quê nhà da diết. Gia tộc Kim là nơi tuy an nhàn tốt đẹp, nhưng chung quy vẫn không phải nơi một kẻ nô tì nhỏ bé như cô ở lại.
Đại tiểu thư Jung vẫn luyên thuyên, phàn nàn về gia tộc nàng, sau đó bất ngờ miệng nhỏ nhẹ hỏi Moon Byul-yi: "Moon Byul-yi ngươi có nhớ nhà ko? Ngươi chắc ko đâu nhỉ,vì ở đó chả có kí ức tốt đẹp gì cho ngươi cả."
"Ta nhớ" Moon Byul-yi buông giọng nhẹ bẫng, nhưng lòng lại nặng nề. Ở Bucheon, ko hẳn lúc nào cũng là kí ức xấu. Moon Byul-yi dù từng bị dì đánh đập, và khi bỏ đi lại có người trong xóm thương tình cho vài bát cơm no. Với lại, lần đó cũng là vì bà chủ quán bánh bao dẫn nàng đến sở cảnh sát, nên may mắn gặp được Kim lão gia cũng đang công tác tại thời điểm đó. Cứ xem như là trong họa gặp may đi.
Moon Byul-yi buông nhẹ chỉ 2 từ nhưng lại khiến Jung Whee-in đột ngột bối rối: "Nhưng mà nếu ngươi...ngươi đi rồi, biểu tỷ ta sẽ mất đi một tri kỷ."
Cái kẻ luôn biết thức thời kia lặng lẽ đem câu "Ngươi phải bên cạnh trung thành hầu hạ biểu tỷ đến khi hóa thành tro bụi" nuốt vào, đây là việc mọi người ở gia tộc Kim đều biết, bằng không một nô tì không đức độ cũng không tài năng như cô sao có thể được may mắn nuôi lớn trong 1 môi trường tốt như vậy?
Moon Byul-yi không nói gì, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt từ từ biến mất, nhìn thấy chén trà của Whee-in rỗng không, Moon Byul-yi liền nâng ấm trà toan rót liền bị Jung Whee-in ngăn lại, nàng nhăn mặt lại bảo: "Thôi, thôi, ta ko thích uống trà, uống vào kẻo tối nay ta lại ko ngủ được. Mà Moon Byul-yi ngươi thích uống trà khi nào thế?"
Moon Byul-yi nhẹ nhàng đáp lời: "Có lẽ là từ khi ta gặp nhị biểu tỷ của ngươi." Đó là sự thực, Moon Byul-yi cũng ko biết khi nào mình lại thích uống trà, cô chỉ nhớ từ sau khi bên cạnh hầu hạ Kim Young-sun. Kim Young-sun ko ép buộc cô phải uống, chỉ vì chủ tử cũng thích uống trà nên bản thân Moon Byul-yi bắt đầu cũng có thói quen đó.
Hai người lại nói chuyện một hồi bất tận, Jung Whee-in mới đứng dậy cáo từ.
Đợi nàng đi xa, Moon Byul-yi mới trở lại phòng mình đóng cửa, tay trái chạm vào đầu gối, một trận đau đớn từ đầu gối chân truyền đến, đau đến cả hai chân tê liệt không còn cảm giác, chỉ có thể tựa vào cửa há miệng thở dốc.
Mi mắt khẽ nâng, trong lòng âm thầm thở dài một trận, vì sao vẫn chưa khỏi?
Mấy ngày trước, chủ tịch tập đoàn SM, Lee Soo Man phái người đưa tới gia tộc Kim một bức tranh sơn thủy rất to, nghe nói là giá lên tới 10 triệu won. Các tôi tớ trong nhà nhìn đến ngây ngẩn, vừa khiêng đến phòng khách lại vừa ngoái đầu ngắm. Một tôi tớ ngắm đến mê mẩn, dưới chân lảo đảo, loạng choạng té ngã, tay theo đà mà bám vào bức tranh, lại tạo ra vết trày rất lớn.
Tôi tớ đó vẫn còn là một thiếu niên, sợ tới mức trợn to hai mắt lắp bắp: "Ta. . . Ta. . ."
Moon Byul-yi biết hắn sợ làm hư tranh phải chịu phạt, ôn nhu an ủi hắn: "Không có việc gì, về sau để ý."
Vừa đưa mắt nhìn lại, Kim Young-sun đã đứng ở trước mặt Moon Byul-yi. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc màu đen óng ánh hơi điểm chút ánh vàng do nắng rọi vào. Gương mặt thanh mảnh và trắng sữa ấy vẫn băng lãnh nhìn nàng.
Đôi mắt đen sắc thoáng nét giễu cợt nhìn chằm chằm Moon Byul-yi: "Là ngươi làm?"
Moon Byul-yi nhìn lại vết cào lớn trên bức tranh. Moon Byul-yi giọng vẫn điềm tĩnh: "Là ta bất cẩn."
Hít sâu một hơi, cúi đầu chờ nghe Kim Young-sun quở mắng. Kim Young-sun từ nhỏ đã nhìn kẻ nô tì như Moon Byul-yi không thể nào thuận mắt, thường xuyên gây chuyện khó dễ, khi lớn lên rồi, mặc dù không tùy hứng như trước nữa, nhưng thói quen thích nhìn cô bộ dáng khốn khổ dường như vẫn không đổi. Tìm được cơ hội nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Một vài tôi tớ trong nhà có chút hảo cảm với Moon Byul-yi có khi không chịu được, len lén hỏi cô: "Nhị tiểu thư sao lại đối với ngươi nghiêm khắc như vậy?"
Moon Byul-yi cười khổ mà nói: "Cũng không có gì. Có lẽ gặp phải lúc nàng không vui chăng?"
Có lần Moon Byul-yi bất ngờ nói chuyện lớn với một tôi tớ khác khi Kim Young-sun đang đọc sách, Kim Young-sun trừng mắt kêu nàng lại gần, cả bình trà trên bàn vừa châm đã tạt thẳng vào tay cô. Moon Byul-yi tránh không kịp, trên cánh tay đỏ cả một mảng lớn. Giờ lại nhận làm hỏng tranh, không biết nàng lại muốn trừng phạt cô thế nào đây.
Lúc quay đầu nhận tội Moon Byul-yi không kìm được ngắm nhìn bờ vai nhỏ của Kim Young-sun. Lần đầu nhìn thấy đã ghi lại ấn tượng quá sâu đậm, mỗi lần nghĩ đến nàng, trước mắt là một thiếu nữ tưởng chừng như yếu đuối. Moon Byul-yi nghĩ những nữ tử có đôi vai nhỏ và gầy như vậy phải là kẻ ôn nhu, mang vài phần yếu đuối cần được che chở. Chỉ là gương mặt và đôi mắt sắc đen đó đều khiến nàng hóa thành một mảnh băng lạnh lẽo, tất cả ôn nhu đều bị đóng băng.
Kim Young-sun quay lưng về phía nàng, giọng nói băng lãnh lại truyền đến tai Moon Byul-yi: "Vào phòng ta, bắt ngươi phải quỳ đến khuya, cơm tối cũng ko được ăn."
Moon Byul-yi lẳng lặng vào phòng nàng mà tuân theo lệnh. Tối đó Moon Byul-yi vừa đói vừa mệt, nhưng tuyệt đối ko cầu xin sự tha thứ. Sau 12 giờ khuya, Moon Byul-yi mới được yêu cầu đi về phòng. Đang định chống tay đứng lên, 2 đầu gối truyền đến một trận đau đớn, người lại mềm nhũn khuỵu xuống.
Chân tê đến nỗi ko thể nhúc nhích, có lẽ là vì chưa bao giờ Moon Byul-yi phải quỳ lâu như vậy, cộng thêm việc còn chưa có miếng cơm vào bụng. Moon Byul-yi ngước nhìn Kim Young-sun, chỉ nhận được đôi mắt đen sắc lạnh lùng kia nhìn lại cô.
Sau đó, Kim Young-sun mới sai một tôi tớ khác nâng cô về phòng. Một tên tôi tớ có hộp thuốc thảo dược, đem xức lên đầu gối Moon Byul-yi, nhưng cũng chỉ đỡ một chút, cơn đau vẫn từng trận từng trận hành hạ.
Moon Byul-yi tựa vào cửa phòng, tay xoa xoa 2 đầu gối vẫn còn sưng, nhớ lại vẻ mặt Kim Young-sun hôm đó, nàng, bất luận có cao hứng hay không, chắc đều là một bộ dáng kiêu ngạo không ai sánh bằng?
Hai đầu gối vẫn còn đỏ nhưng cơn đau dường như giảm bớt, chậm rãi thở một hơi, bên tai lại truyền đến một tiếng động, là tin nhắn trên kakaotalk. Moon Byul-yi thọt tay vào túi quần, bật di động thì thấy tin nhắn từ Jung Whee-in.
"Moon Byul-yi a, ta lại bị phụ huynh cấm túc rồi."
Moon Byul-yi đứng dậy thở dài, lòng suy nghĩ nàng lại gây ra họa gì?
Lo lắng cũng không nhiều, nghĩ tới bộ dáng ủ dột của Jung Whee-in liền bất giác mỉm cười, cứ như đang nhìn một tiểu nha đầu không bao giờ lớn lên.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi có gió thổi qua lại khiến Moon Byul-yi nhớ tới cảnh gió thổi nhẹ man mát ở Bucheon, ở đó vừa yên bình lại vừa phức tạp, nhưng lại có gì đó gần gũi, thân thương. Một chút hoài niệm bỗng ùa về trong Moon Byul-yi.
---Hết chương 2---
Haizz! Thê nô vẫn là thê nô (-_-)'