Hai năm trước, cuộc họp bầu chọn Tổng giám đốc của tập đoàn RBW chưa bao giờ thu hút sự chú ý nhiều như năm đó. Có lẽ là vì chưa có ứng cử viên nào lại trẻ như Kim Yong-sun, một người chỉ mới tốt nghiệp cách đây ko lâu. Người người thắc mắc nàng vốn được ứng cử do mối quan hệ, hay là vì nàng thực sự là người có tài.
Ứng cử viên sẽ có 1 buổi thuyết trình đấu nhau, kẻ nào thuyết phục số đông, có phiếu bình chọn cao nhất, sẽ là người lãnh đạo tiếp theo. Đối thủ của Kim Yong-sun cũng ko phải thuộc dạng vừa, hắn hiện tại là phó tổng giám đốc của RBW, kinh nghiệm tất nhiên nhiều hơn Kim Yong-sun. Bài thuyết trình của hắn khá thuyết phục, nhưng lại theo hướng an toàn, hầu như mỗi nhiệm kỳ ứng cử viên nào cũng đều lặp đi lặp lại những điều đó, ko có gì mới mẻ, nên khiến người nghe ko mấy hứng thú, nhưng vẫn gật đầu giả vờ chăm chú lắng nghe, chỉ có Kim Yong-sun nàng diện vô biểu tình, đôi mắt đen sắc nửa khép nửa mở, bộ dáng như đang có điều suy nghĩ.
Một chén thanh trà đặt ở trước mắt, nàng nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vừa vào đến miệng, cảm thấy đắng đến không nói nên lời, đang muốn nhíu mày, một tia ngọt ngào đã tức khắc lướt qua đầu lưỡi, hương vị tinh khiết tràn ngập, xỉ giáp lưu hương, chỉ là hương vị ngọt ngào này dù thế nào cũng không giống.
Phó tổng giám đốc Kim Jin-woo mới kết thúc phần thuyết trình của mình, bèn hừ giọng nói với Kim Yong-sun: "Thế nào, ko biết tiểu thư của Kim tộc có gì muốn phản bác lại? Ví như..."
Kim Yong-sun một tay bưng chén trà nghe mà như không nghe, ngón tay bên kia âm thầm xiết chặt điện thoại di động, trên màn hình sáng lóa hiện ra tin nhắn của Yoo Seung-ho rằng Moon Byul-yi đã rời khỏi gia. Trong tâm trí lại hiện ra gương mặt vẫn luôn ảm đạm hệt như tính tình của cô, mi nhãn nhu hòa, ánh mắt lại kiên định không ngờ: "Ta rốt cuộc cũng sẽ rời đi."
Hừ! Ngốc tử...
Liền thả lỏng ngón tay, lại nhấp một ngụm trà, vị đắng vẫn khiến Kim Yong-sun không thể nhịn được mà nhíu mày.
"Kim tiểu thư..." Kim Jin-woo cau mày nhìn nàng, lòng tức giận nghĩ nữ nhân này thật ko biết phép tắc là gì, tiền bối hỏi 1 câu, thế nào vẫn im lặng ko hề đáp 1 tiếng. Nhưng vẫn cố nhẫn nại chờ 1 câu trả lời từ nàng, "Ngươi nói xem..."
Đôi đồng tử của nàng ngước lên, toan mở miệng. Kim phu nhân bên cạnh giúp nàng giải vây: "Chính sách ngươi đề ra quá an toàn, ko có gì là bước phá thay đổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tập đoàn RBW ko thể nào phát triển trong tương lai."
Kim Jin-woo nghe xong, cảm thấy ấm ức nhưng ko thể chối cãi, bởi hắn cũng biết lời kia là sự thật. Hắn vốn dĩ ko thể nghĩ ra phương án mới, nên đành dùng chính sách cũ để đảm bảo sự an toàn cho công ty.
Đám người xung quanh xì xầm gật đầu đồng tình, khiến Kim Jin-woo càng thêm tức giận, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục thế này, nên tiếp tục khiêu khích Kim Yong-sun, nhất định fải khiến nàng bẽ mặt lại, ko thể để 1 tiểu nha đầu nằm trên đầu hắn sau này.
"Thế ko biết Kim tiểu thư có phương án khác biệt gì làm mới công ty, hay chỉ là kẻ sung sướng đợi thức ăn được bày sẵn trước mắt?"
Kim Yong-sun im lặng mặc hắn khiêu khích, nàng hiện tại ko có hứng thú đối đáp với Kim Jin-woo.
Chủ tịch tập đoàn RBW, Kim Do-hoon lúc này lên tiếng: "Kim Yong-sun ngươi hôm nay nếu ko khỏe, có thể về nhà nghỉ ngơi. Cuộc họp có thể dời lại tuần sau." Kim Yong-sun im lặng gật đầu, lại khiến kẻ khác xôn xao, nàng thật sự quyền lực đến cả chủ tịch cũng phải ban đặt quyền cho nàng sao. Tất nhiên nếu đó là lời của chủ tịch Kim, kẻ khác cũng ko có quyền lên tiếng chống đối.
Cuộc họp kết thúc, tất cả đều ra khỏi phòng. Kim Do-hoon khi đó cười mà không nói, bỗng nhiên quay đầu lại: "Kim tiểu thư hình như có quải niệm?"
Kim Yong-sun biến sắc: "Bá phụ cứ nói đùa."
Kim Do-hoon: "Kim tiểu thư! Đã dặn bao nhiêu lần rồi, ko được xưng hô như thế trong công ty. Ngươi xem, chỉ vì mẫu thân ngươi là Tổng giám đốc, cho dù ngươi có năng lực, người ngoài tất nhiên ko dễ dàng chấp nhận ngươi. Hôm nay là có ta và mẫu thân ngươi giúp đỡ, sau này phải cẩn thận 1 chút, ngươi nên nhớ, vị trí Tổng giám đốc tuyệt đối ko nên để người ngoài ngồi vào."
Kim Yong-sun gật đầu, lại ko nói gì.
Sau hôm đó, Kim Do-hoon lại mời Kim Yong-sun đến gia y chơi cờ, sẵn ôn lại chuyện cũ. Lần cuối cùng nàng và bá phụ chơi cờ có lẽ là hơn 10 năm về trước. Quân trắng quân đen luân chuyển đan xen, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Kim Do-hoon nheo mắt nhìn nàng: "Yong-sun, tới phiên ngươi."
Kim Yong-sun thẫn thờ, đôi tay cầm cờ vẫn đang nắm chặt tính toán, nhưng hồn phách thì ko còn ở đó. Nàng vội vàng hạ xuống quân cờ, Kim Do-hoon cười loan một đôi mắt: "Nha đầu, trước đây ngươi luôn thắng ta, nhưng hôm nay có lẽ ko phải là ngày may mắn của ngươi..."
Kim Yong-sun sực tỉnh, quyết tập trung tư tưởng định xem lại cẩn thận, bên tai lại nghe giọng Kim Do-hoon trầm thấp truyền đến.
"Này... Nha đầu ngươi có tâm sự? Ta đoán ko phải là về việc trở thành người lãnh đạo tập đoàn RBW chứ?..."
Kim Yong-sun nhìn bá phụ nàng: "Ta chưa bao giờ mong muốn vị trí đó."
Kim Do-hoon thở dài, không còn lòng dạ nào chơi cờ, y đứng dậy lấy bức hình trên bàn đưa cho Kim Yong-sun xem, "Yong-sun, người xem này...Đây là con gái ta, ngươi chắc ko nhớ tới nàng, nàng mất trước khi ngươi còn chưa đến trường. Nếu còn sống, nàng chắc chắn là 1 thiếu nữ xinh đẹp như ngươi bây giờ."
Kim Do-hoon khuyên bảo nàng: "Trong Kim tộc, hiện tại ko có người nối dỗi, ngươi là người duy nhất sẽ thừa kế Kim thị, ba ngươi đã từ chối ngồi chiếc ghế này, mẫu thân ngươi chấp nhận thay thế hắn. Bây giờ nếu ngươi từ chối, thế ko phải bao công sức gia tộc Kim chúng ta gây dựng nay vô ích rồi sao?"
Kim Yong-sun im lặng, bên tai ko để ý tới những lời của bá phụ nàng. Ánh mắt lại lướt đến bé gái áo trắng trong hình, gương mặt nàng thanh tú, nhưng lại mệt mỏi ốm yếu vì bệnh. Kim Yong-sun nhìn đến hình ảnh đó, tâm trí lại hiện ra một hình ảnh thân thuộc khác, liền không khỏi lộ vẻ thất thần.
Ngày trước nàng vốn chỉ cần khẽ nghiêng khóe mắt đã có thể thấy được người kia, khóe miệng cong cong, mi nhãn cũng vậy, nét mặt thực ngoan ngoãn, thực bình thản. Vô luận nàng đối đãi thế nào, chỉ chớp mắt là cô lại cười như vậy, như một chiếc mặt nạ. Tôi tớ mà thôi, ngoài cô ra, gia tộc Kim còn rất nhiều, ngày nào đó thật sự không hài lòng, đuổi đi cũng được.
Trước kia phát hiện ra cô là con gái của kẻ dẫn đến cái chết tỷ tỷ, trong lòng dâng lên oán niệm. Mỗi lần nhìn thấy bộ mặt tươi cười của cô, lại cảm thấy cực kì chán ghét, cơ hồ chỉ muốn trút giận lên cô, bắt tâm cô fải chịu đau đớn như nàng trước kia. Nhưng người nọ chưa một lần lên tiếng cầu xin sự tha thứ, lại chấp thuận sự ngược đãi của nàng, ngu ngốc đồng ý ở lại Kim tộc.
Bất tri bất giác hơn 10 năm trôi qua, nàng khẽ nghiêng khóe mắt, lọt vào mắt vẫn là thân ảnh màu trắng như trước, bộ dáng tĩnh lặng nhu thuận. Chỉ cần một ánh mắt, cô liền biết nàng muốn cái gì, ăn mặc sinh hoạt luôn hợp với tâm tư nàng đến không ngờ. Kim tộc cho cô đặc ân, cô đáp ứng Kim lão gia phải bồi nàng đến khi hóa thành tro bụi. Bỗng nhiên cảm thấy được như vậy cũng rất tốt, một người nhu thuận dễ bảo dù sao vẫn hơn những kẻ tay chân vụng về. Liền mặc cô ở lại nơi này, nàng liếc mắt đã có thể nhìn thấy cô, rất tốt.
Lại không nghĩ rằng, một người nhu thuận như cô lại có một ngày cũng biết dùng vẻ mặt quật cường nói muốn rời đi. Thật sự là...
Ngốc tử, không đụng vào chân tường sẽ không biết quay đầu lại. Để cho ngươi dễ dàng rời đi thì thế nào? Cho ngươi vài năm tiêu dao, quay đầu lại, ngươi sẽ nhận ra, dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Chờ đợi, nàng cũng không hiểu, cho tới bây giờ đều là người khác khổ sở chờ đợi nàng. Bất quá lúc này đây, chờ một chút thì đã sao? Từ nay về sau, liếc mắt là có thể nhìn thấy cô như trước.
Tuyệt vọng đi, cùng theo ta đến khi thành tro bụi, chính ngươi đã ưng thuận.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
"Biểu tỷ, ngươi tới làm gì?" Jung Whee-in nhanh chân bước lên chặn trước người Moon Byul-yi.
Tầm mắt Kim Yong-sun lướt qua Jung Whee-in, sau đó dừng trước gương mặt trắng bệch của Moon Byul-yi: "Cho ngươi vài năm, thỏa mãn rồi chứ?"
"Ngươi là cố ý thả ta đi." Moon Byul-yi lẩm bẩm nói.
Hai năm, nàng mãi đến hai năm sau mới đuổi theo, chờ đến khi cô hoàn toàn tin rằng nàng muốn hủy bỏ ràng buộc, mới lại thình lình xuất hiện, tựa như quỷ mị trong bóng tối, luôn chờ người buông lỏng đề phòng mới hiện ra nguyên hình, chờ đến khi người kia thét lên thì móng vuốt đã sớm chặn cổ họng của cô, mạnh mẽ cắt đứt hy vọng. Khiến cô hiểu được, cô thật sự trốn không thoát.
"Biểu tỷ, nói cho rõ ràng, ngươi có ý gì?" Jung Whee-in không kiên nhẫn gào lên.
"Sổ sách nàng vẫn chưa tính toán xong." Kim Yong-sun nói.
"Việc này ngươi còn dám nói?" Jung Whee-in lập tức lửa giận dâng lên, khẩu khí càng phát ra không tốt, "Ngươi chẳng qua là muốn trở mặt mà thôi."
"Nếu đúng vậy thì sao?" Kim Yong-sun nhướng mày nói, tầm mắt rời khỏi mặt Moon Byul-yi, nhìn thẳng vào đôi đồng tử trừng trừng như có lửa của Jung Whee-in, "Ta và nàng chuyện xưa còn chưa giải quyết xong."
"Ngươi..." Jung Whee-in trừng to mắt nhìn Kim Yong-sun phẫn nộ quát, "Ngươi còn dám nói chuyện xưa chưa giải quyết xong...Ngươi rốt cuộc còn muốn tổn thương nàng đến khi nào?"
Kim Yong-sun ko để ý đến sự tức giận của Jung Whee-in. Nàng chỉ thản nhiên kêu: "Người đâu?". Sau đó lại xuất hiện vài vệ sĩ toàn thân hắc y bước vào. Thừa dịp Jung Whee-in sững sờ, thân hình vụt một cái, lách qua Jung Whee-in bước đến trước mặt Moon Byul-yi.
Moon Byul-yi tránh không kịp, chỉ cảm thấy cổ tay bị Kim Yong-sun nắm chặt, hoàn hồn lại, đã bị nàng mang ra ngoài phòng, đẩy vào xe.
"Ngươi đã bỏ cuộc?" Kim Yong-sun cũng nhanh chóng bước vào xe sau Moon Byul-yi, sau đó bảo tài xế cho xe chạy đi. Moon Byul-yi quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt vẫn tràn đầy ngạo khí dọa người như trước.
Jung Whee-in chốc lát thoát khỏi sự kìm hãm của vệ sĩ, phía sau đã mau chóng đuổi đến, tựa như 1 cơn gió.
"Giả vờ buông tha ta, lại đến cắt đứt hy vọng của ta. Khiến tiểu thư hao tâm tổn trí nhiều rồi." Moon Byul-yi cười khổ, 2 năm qua cho dù di chuyển liên tục, cố gắng né tránh đến cỡ nào, vẫn là bị phát hiện, cô còn có thể trốn tới chỗ nào?
Chậm rãi ngước qua, Moon Byul-yi nhìn gương mặt ko cảm xúc của nàng, bỗng nhiên cúi đầu hỏi: "Ta từng yêu mến ngươi như vậy, ngươi thì sao? Ngươi rốt cuộc chán ghét ta đến khi nào? Bao năm qua, ngươi cảm thấy trả thù ta vẫn chưa đủ sao?"
Kim Yong-sun lại trốn tránh mà không đáp, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Chuyện cũ ta sẽ bỏ qua. Dù gì đó ko hoàn toàn là lỗi của ngươi."
"Kim tiểu thư khoan hồng độ lượng." Thật khó cho Moon Byul-yi không thể thẳng thắn như thiếu gia Eric Nam ngày trước. Bên môi nét cười khổ càng lúc càng lớn, Moon Byul-yi ngẩng đầu, nghiêm mặt nói, "Đáng tiếc ta khí lượng hẹp hòi, những chuyện quá khứ không thể không hổ thẹn!"
Nói xong, mạnh mẽ vùng ra khỏi tay Kim Yong-sun, chạy ra khỏi xe.
"Ngươi..." Kim Yong-sun không ngờ cô dám làm vậy, "Ngoan cố không thay đổi!"
Kim Yong sun chạy ra khỏi xe, đuổi theo Moon Byul-yi, bỗng nhiên nghe được một trận bánh xe ma sát với mặt đường chói tai, quay đầu lại, liền nhìn thấy một chiếc xe cứ thế thẳng hướng nàng đâm tới. Kim Yong-sun chưa kịp bàng hoàng. Lại nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhanh chóng vụt tới, đẩy nàng đang sắp sửa bị xe đâm vào.
Thân thể tựa như bị chôn ở nơi nào không hề nhúc nhích, một loại cảm giác lạnh lẽo vô lực lan tràn từ đỉnh đầu đến tận tim, sau đó khuếch tán ra toàn thân, Kim Yong-sun thậm chí cảm thấy từng đầu ngón tay đều là lạnh.. Nhìn người kia nằm trên mặt đất một thân đầy máu, nhìn người khua tay lái chiếc xe kia nhanh rời khỏi hiện trường.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Thần kinh như bị cắt đứt, Kim Yong-sun bỗng dưng giống như điên rồi hướng Moon Byul-yi nằm trên vũng máu. Quỳ trên mặt đất, nữ nhân băng lãnh điềm tĩnh như Kim Yong-sun lại có ngày run rẩy, hoang mang ko biết phải làm gì. Nàng không dám chạm vào Moon Byul-yi, bởi vì nàng không biết Moon Byul-yi bị thương ra sao, nàng đọc rất nhiều sách, nàng hiểu được lúc này chỉ một động tác nhỏ bé sai lầm cũng có thể khiến người này biến mất khỏi thế giới.
Jung Whee-in khi đó chạy tới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, hoảng loạn mà kêu lên: "Gọi xe cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!" Jung Whee-in nhìn Moon Byul-yi máu chảy ra từ đầu. Tay run run ấn số cấp cứu, sau đó báo ra địa chỉ.
Kim Yong-sun nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Moon Byul-yi, ý đồ đem người này đánh thức. "Ngươi...ngươi tuyệt đối ko được ngủ bây giờ. Cố gắng thức đến khi bác sĩ tới." Kim Yong-sun trong lòng cực kì hoảng sợ, sợ rằng người trước mắt nếu ngủ rồi có khi mãi mãi ko bao giờ tỉnh lại.
Thấy mắt Moon Byul-yi vẫn còn hé mở, Kim Yong-sun quyết bên cạnh nói chuyện cố gắng làm cô tỉnh táo: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn... Ta liền... Ta liền..."
Liền cái gì? Lại không nói ra được, ngay cả chính nàng cũng không biết là cái gì. Trên đường đến đây đã suy nghĩ, muốn đem cô mang về Kim tộc, rồi giải thích chuyện xưa với cô cho rõ ràng, sau đó... Sau đó... Sau đó sẽ không biết phải làm gì. Hảo hảo, hảo hảo mà đợi cô? Chỉ cần cô không nói muốn rời đi, liền hảo hảo mà đợi cô.
"Không cần Kim tiểu thư lo lắng." Moon Byul-yi bỗng nhiên lên tiếng, hít sâu một hơi, nhìn những sợi tóc nâu đỏ rũ xuống trán của Kim Yong-sun, bình thản hỏi, "Nếu ta nhất quyết ko muốn quay về, tiểu thư sẽ buông tha ta?"
Kim Yong-sun biến sắc, thói quen bình sinh cao ngạo, vừa rồi nói ra mấy câu êm ái đã xem như chẳng dễ dàng, lại không nghĩ rằng Moon Byul-yi vẫn không cảm kích, không khỏi ngạo khí gây chuyện, buột miệng nói: "Năm đó chính là ngươi ưng thuận, phải ở lại Kim tộc, ngươi còn muốn thế nào?"
"Ta chỉ muốn rời khỏi." Moon Byul-yi lặng lẽ đáp.
Lòng người vẫn luôn không khỏi vì mình mà tính toán, không biết như vậy có tính là ích kỷ không. Rất lâu trước đây Moon Byul-yi chỉ biết, cô cùng Kim Yong-sun là khác nhau một trời một vực, dù là thân phận hay dáng vẻ, đều là cao quý hơn mình biết bao. 13 năm trước gặp nàng, hiểu được rất rõ ràng, thật sự rất rõ ràng, từ trong ánh mắt giễu cợt của nàng học được thận trọng, học được che dấu, cũng từng chút từng chút một triệt tiêu đi si tâm của chính mình. Duy nhất một lần khó kìm lòng nổi, đó là khi đem môi mình chạm vào môi người kia, sau đó lại viết tên nàng bỏ vào túi bùa yêu, đặt dưới gối, lúc ngủ lại tơ tưởng. Sau này qua cái tuổi mơ mộng rồi, mới thực sự thức tỉnh, vội vã quăng túi bùa yêu vào sọt rác, mãi mãi không muốn phải nhìn thấy nữa.
Ôm ấp là chuyện của hai người, chỉ một người dù có thế nào ôm chặt hai tay cũng sẽ có lúc mất đi sự ấm áp. Ngay cả Eric Nam si tâm đến không cần cả danh tiết thanh dự cũng hiểu được, nhị tiểu thư của Kim gia cao cao tại thượng trong mắt chỉ biết đến chính nàng, Moon Byul-yi là tôi tớ đã ở bên nàng hơn 10 năm có lẽ nào không rõ? Chỉ là cô không dám như Eric Nam chất vấn nàng như vậy, quả thật rất hổ thẹn, cô làm không được. Bởi vì yêu mới có thể lưu lại, dù đau đớn khổ sở cũng chỉ muốn được nhìn thấy đôi mắt nàng, như vậy, khi không còn yêu nữa, liền thật lặng lẽ mà rời đi, có để lại bất quá cũng là thêm vài đạo vết thương trên người mà thôi.
Chỉ là suy nghĩ đơn giản như thế. Không nói được là hối hận hay không, nhưng ít nhất có thể bảo toàn chính mình, không đến mức quá khó xử.
Moon Byul-yi vì một lần Kim Yong Sun say rượu ôm lấy cô mà yêu thích nàng, cái ôm kia có thể ngay cả chính Kim Yong-sun đều không nhớ rõ. Nhưng Moon Byul-yi vẫn cứ như vậy yêu thích nàng, Jung Whee-in nhiều lần nói muốn dẫn cô đi, cô luôn cự tuyệt. Yêu người nọ, có thể ở bên cạnh nàng đã là hạnh phúc, những thứ khác, Moon Byul-yi có thể nhắm mắt không quan tâm. Chính là, một người ôm ấp rốt cuộc không thể duy trì ấm áp được bao lâu, yêu mến không có được hồi đáp, cũng sẽ hết hy vọng. Tất thảy biết được chuyện quá khứ của phụ thân cô và gia tộc Kim, càng hiểu rõ hơn cô và nàng sẽ ko có cái kết có hậu. Lúc trước cứ ngu ngốc nghĩ chỉ cần kiên nhẫn bên cạnh nàng, rồi sẽ có ngày tình cảm đơn phương sẽ được bù đắp lại. Nhưng mơ mộng chỉ là mơ mộng, đến cuối cũng người đa tình nhất sẽ là người đau khổ nhất.
Ngày ấy, cả phòng giấy trắng tung bay, Kim Yong-sun cười buộc cô đem đủ loại si thái trong quá khứ nhất nhất xem lại một lần, bản thân cũng cảm thấy được chính mình quá mức hổ thẹn, hận không thể ở trên trái tim si luyến của chính mình kia hung hăng mà giẫm lên mấy cước. Vốn dĩ yêu thích nàng nhưng lại bị tổn thương đến thê thảm như thế này, vậy còn yêu thích thế nào nữa? Quả thật vô cùng hối hận.
Vẫn là nhịn không được, nhịn không được sau vài năm rời đi lại hỏi nàng, có từng thích cô, có còn hận cô? Nàng lại quanh co mà đáp. Không thể nói là thất vọng, chỉ cảm thấy hoang đường. Từ trong xe của nàng nhảy ra, lòng tràn đầy bất cam, Moon Byul-yi tự tác nghiệt mà đi yêu Kim Yong-sun, mọi đau khổ đều là chính mình tự gây ra, cô nhất nhất thừa nhận. Chỉ là, chuyện xảy ra trong quá khứ, cái chết oan ức của phụ mẫu cô 1 phần là Kim tộc gây ra, lại ko nhận được 1 lời xin lỗi. Chuyện xảy ra trong phòng làm việc của Kim Yong-sun, nàng 2 năm trước đùa bỡn cô, lại có thể dùng bốn chữ "Chuyện cũ bỏ qua " dễ dàng gạt bỏ?
Moon Byul-yi bất quá chỉ muốn tìm một chút tự tôn, muốn tìm lại sự công bằng cho cả gia đình nàng và cô. Ko ai nợ ai, nàng lại vì sao phải tận lực truy cứu, gắt gao không chịu buông tay, khiến cô lâm vào cảnh cùng đường mạt lộ, một tia hy vọng cũng không ban cho? Tại sao đến cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất vẫn là cô?
Kỳ thật vừa rồi, Moon Byul-yi sớm nhìn thấy chiếc xe kia đầu tiên, nhưng không hiểu vì sao, cô lại quyết định không nói cho Kim Yong-sun. Phải đến lúc nhìn thấy chiếc xe đâm thẳng hướng theo Kim Yong-sun, Moon Byul-yi mới có thể lấy lại tinh thần. Trong lòng là tự trách, là mất mát. Nàng vẫn còn có gia đình, vẫn còn người chào đón, chờ đợi nàng ở nhà. Tương lai, nàng sẽ là người lãnh đạo Kim thị, mất nàng rồi Kim thị sẽ ra sao?
Vậy để cô hy sinh đi, dù sao rời khỏi nàng, so với chết cũng không khác gì nhau. Đối với Kim Yong-sun mà nói, cô chỉ là 1 tôi tớ nhỏ bé trong gia, có cũng được mà không có cũng không sao. Trước đây đã từng nói sẽ ở cạnh người nọ đến khi hóa thành tro bụi, cứ xem như là Moon Byul-yi cô chưa bao giờ thất hứa. Nghĩ vậy, Moon Byul-yi cũng không biết dũng khí từ đâu đến, thân thể nhanh hơn cả tư tưởng mau làm ra phản ứng. Ở thời điểm xe lao đến, Moon Byul-yi chạy đến đẩy Kim Yong-sun ra.
Ngay cả phút cuối cùng, vẫn là Moon Byul-yi ko thể để Kim Yong-sun bị tổn thương.
"Ngươi..." Kim Yong-sun nắm chặt tay Moon Byul-yi, nhìn người nằm trên mặt đất