Thánh Vương

Chương 91: Ma Thần Phong Ấn




Cho đến bây giờ, công pháp Thần Tượng Trấn Ngục Kính đã diễn biến ra được bốn dạng năng lực.

Thứ nhất là "Minh Thần Chi Mâu"

Thứ hai là "Ác Ma Chi Dực"

Thứ ba là "Minh Thần Thủ Hộ Khải Giáp"

Thứ tư là "Địa Ngục Dong Lô"

Minh Thần Chi Mâu là đòn tấn công mạnh nhất, Ác Ma Chi Dực có tốc độ nhanh nhất, Minh Thần Thủ Hộ Khải Giáp là phòng ngự kiên cố nhất, mà Địa Ngục Dong Lô chính là phương pháp tu luyện hùng hồn nhất.

Dạng năng lực kế tiếp chính là "Ma Thần Phong ấn", đây là kỹ năng giấu diễm hoàn mỹ nhất.

Nếu như hắn có thể tiến thêm một bước nữa, lập tức sẽ có được năng lực "Địa Ngục Chi Môn", đây là kỹ năng triệu hoán mênh mông nhất.

Còn dạng năng lực sau "Địa Ngục Chi Môn" là gì, Dương Kỳ cũng không biết. Hắn phải đạt đến cảnh giới Truyền Kỳ thì mới biết được.

Bởi vì đã ngưng tụ "Địa Ngục Dong Lô" thành công, nên bây giờ Dương Kỳ lại bắt đầu lĩnh ngộ "Ma Thần Phong ấn". Vốn công pháp Thần Tượng Trấn Ngục Kính hắn đang tu luyện đã giúp bản thân hắn ẩn giấu được tinh huyết và khí công, ngưng tụ toàn bộ tu vi sâu trong đan điền, qua đó làm cho thực lực bản thân giảm xuống, người ngoài không thể nào phát hiện ra được.

Nhưng vì bây giờ hắn đã tấn thăng đến Đoạt Mệnh cảnh, thực lực thể hiện ra ngoài thật quá mạnh mẽ, không thể nào giấu diếm được.

Cũng may năng lực "Ma Thần Phong ấn" xuất hiện kịp thời, giải quyết được toàn bộ vấn đề.

Từng câu từng chữ công pháp "Ma Thần Phong ấn" hiện lên trong đầu Dương Kỳ, sau đó chân khí của hắn đang phiêu đãng trên không trung bỗng nhiên biến thành những đốm bông tuyết màu đen, tự xoay tròn xung quanh thân thể.

Đến một lúc sau, những đốm bông tuyết màu đen ấy bỗng nhiên chuyển sang thành màu vàng thẫm, nhưng vẫn rực rỡ như lúc đầu. Chỉ trong chốc lát, chúng đã chui vào bên trong thân thể Dương Kỳ.

Thân thể của hắn từ từ áp súc vào trong, thân thể vốn đang cao lớn bắt đầu co rút lại.

Màu máu vàng lợt rực rỡ trong cơ thể chuyển sang sắc màu đỏ tươi, xương cốt cũng trở nên tơi xốp, da thịt bắt đầu mềm nhũn ra, lực lượng trong thân thể biến mất như thủy triều rút xuống vậy.

Cuối cùng, luồng chân khí có hình dạng bông tuyết màu vàng lợt kia đã phong ấn toàn bộ lực lượng trong máu, xương cốt và kinh mạch lại, áp súc chúng biến thành một hình cầu chân khí có kích thước như một nắm đấm ở trong đan điền khí hải tại bụng. Quả cầu chân khí này không ngừng áp súc chính mình, cuối cùng đã áp súc tới mức gần như trở thành một hạt vừng rất nhỏ. Đến lúc này, toàn bộ lực lượng trong cơ thể đã bị phong ấn triệt để, rồi ẩn sâu vào bên trong đan điền khí hải, không có ai có thể phát hiện ra.

Chân khí của Dương Kỳ nhất thời bị giảm đi mười lần, lực lượng bản thân cũng biến mất.

Toàn bộ lực lượng bên trong thân thể đều bị hắn phong ấn. Lúc này, thực lực bên ngoài của hắn giống như một người vừa bước vào Đoạt Mệnh cảnh, không thể nào sánh với đám người Sở Thiên Ca.

Tuy nhiên, có một điều cần phải biết. Mặc dù chân khí đã bị phong ấn, nhưng hắn lại có thể bộc phát bất cứ lúc nào, tùy thời biến hóa hình thể để sử dụng lực lượng chân chính. Chứ năng lực "Ma Thần Phong Ấn" không hề giống các loại phong ấn khác, cần phải mất rất nhiều thời gian mới cởi bỏ được.

Vì muốn ẩn giấu thực lực, nên có vài người cũng lựa chọn cách thức phong ấn chân khí bản thân lại, nhưng việc này rất nguy hiểm. Bởi vì trong lúc chiến đấu sinh tử, rất có thể họ gặp phải tình huống phong ấn trên người còn chưa kịp giải khai thì đã bị người khác đánh chết tại chỗ, hậu quả vô cùng thê thảm.

Nhưng công pháp "Ma Thần Phong Ấn" lại không như vậy, chỉ cần ý niệm trong đầu Dương Kỳ vừa động, chân khí khổng lồ sẽ trở về trong cơ thể mình, sẽ lại bá đạo tuyệt luân như núi như biển như ban đầu.

Lúc này nhìn lại, có thể thấy khí tức của Dương Kỳ nhỏ yếu hơn rất nhiều, dĩ nhiên sự nhỏ yếu này cũng chỉ tương đối. Đối với những người chỉ mới đạt tới cảnh giới Khí công, hắn vẫn cường đại hơn rát nhiều.

Liên tiếp vận chuyển mấy lần, làm cho lực lượng chân khí của bản thân được phong ấn đến mức không hiển lộ ra bên ngoài chút nào, Dương Kỳ mới hài lòng bay lên, trực tiếp quay về học viện Thiên Vị.

Lúc này mặt trăng đã từ từ mất đi, màn đêm dần dần trôi qua, những tia nắng sớm ban mai sớm xuất hiện từ mặt biển nơi xa.

Ngay sau đó, mặt trời từ chân trời biển xa xôi từ từ mọc lên.

Một ngày mới lại bắt đầu rồi.

Lúc Dương Kỳ lặng lẽ phản hồi học viện Thiên Vị thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Việc bản thân tối hôm qua điên cuồng bay trên mặt biển về đến đây cũng làm cho hắn hết sức ngạc nhiên.

Sức sống ở học viện Thiên Vị tỏa bừng bừng, vô số đệ tử tu hành khí công, hoặc đi ra ngoài săn giết yêu thú, hoặc tỷ thì với nhau. Có những người còn ở trong nghe các lão sư giảng bài, kẻ khác lại ngắm hoa uống rượu trong hoa viên, còn có những nam nữ thành đôi, trao đổi nhu tình mật ý.

Cả học viện toát lên hơi thở của mùa xuân, nồng đậm mà không bị ai ngăn cản.

Trên không trung học viện có tiên hạc và loan điểu bay lượn, thậm chí còn có Khổng Tước năm màu, một ít Sư Thứu do đệ tử nuôi dưỡng cũng thỉnh thoảng lướt qua.

Thấy cảnh này, Dương Kỳ mới nhớ tới việc bản thân mình đã là đệ tử ngoại viện, có thể đi tới chỗ hoán đổi điểm công lao để lấy một đầu Sư Thứu.

Nhưng mà bây giờ đã không cần thiết nữa, nuôi nấng Sư Thứu làm tổn hao rất nhiều đan dược, hơn nữa tốc độ phi hành của yêu thú này không nhanh lắm, không thể nào so sánh với năng lực "Ác Ma Chi Dực" của hắn.

Hơn nữa Dương Kỳ đã đạt đến cảnh giới Đoạt Mệnh, tu vi vô cùng thâm hậu, nhất định địa vị sẽ dâng lên như thuyền gặp nước. Một khi đã trở thành đệ tử tinh anh, chắc chắn còn nhận được nhiều thứ tốt hơn.

Sau khi tiến vào trong một ngọn tháp cao, Dương Kỳ liền vô thanh vô tức đi tới một gian phòng.

Vào giờ khắc này, trong một gian phòng rộng rãi sâu trong ngọn tháo, bốn người Lý Hạc, Lương Đông, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi đang liên thủ tu luyện "Đại Nhật Càn Khôn Kiếm".

Chân khí do bốn người hợp sức bộc phát tạo thành một lưới kiếm ngàn trượng.

Lưới kiếm ngàn trượng này không ngừng bao phủ Thái Dương bảo thạch, từ trong đó lấy ra tinh hoa mặt trời chói chan. Mỗi một đạo tinh hoa mặt trời chói chan bắn nhanh ra tiến vào trong kiếm khí bốn người, mỗi một lần tiến vào như vậy có nghĩa đã giúp họ rút ngắn được mấy tháng, thậm chí là một năm khổ tu.

Đại Nhật Càn Khôn Kiếm là kiếm pháp Sở Thiên Ca ước mơ tha thiết, nhưng lúc này lại trở thành công pháp trợ giúp cho bốn người tu luyện.

Thái Dương bảo thạch cũng vì thế mà co rút lại.

Vào giờ khắc này, bốn người đã hoàn toàn tiến vào trạng thái toàn tâm toàn ý tu hành.

Trong đó, phía sau lưng Lương Đông lại sinh ra một vòng kiếm khí chói chan như mặt trời, có một điểm giống với khí thế Sở Thiên Ca ngày đó. Trong bốn người bây giờ, có thể nói tu vi hắn là cao nhất, và hắn cũng là người có thiên phú tu hành nhất.

Thật ra Lương Đông đúng là thiên tài trong việc tu hành. Nhớ lại ngày đó, chính hắn là người tu hành nhanh nhất, chỉ không lâu mà đã tiến vào cảnh giới Khí Tông.

Dương Kỳ vừa tiến vào bên trong liền nhìn thấy tình huống ngày, ngón tay hắn đột nhiên cong lại một chút. Ngay lập tức có một đạo chân khí lạnh thấu xương bỗng nhiên bắn ra, nhắm ngay trung tâm Thái Dương bảo thạch.

Thái Dương bảo thạch đột nhiên nổ tung, rồi biến thành bốn đạo ánh sáng màu đỏ xông thẳng vào bên trong huyệt thiên linh mỗi người, xuyên suốt vào bên trong thân thể. Nhất thời sắc mặt bốn người hồng lên, thân thể hấp thu toàn bộ năng lượng Thái Dương bảo thạch.

Keng keng keng...

Âm thanh kim khí va chạm vang lên, từng luồng khí nóng bay ngang qua. Trước mặt mỗi người bây giờ đều xuất hiện một thanh bảo kiếm, bên trên có ánh sáng màu vàng óng ánh phát sáng, mang theo khí tức mênh mông của Càn Khôn.

Đây chính là bổn mệnh kiếm khí của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm.

Bây giờ, bổn mệnh kiếm khí của mỗi người trong bốn người đều bằng bảy tám phần so với Sở Thiên Ca ngày ấy. Có được điều này là do họ đã hấp thụ được tiên thiên kiếm khí của Sở Thiên Ca, sau đó còn hấp thụ được năng lượng Thái Dương bảo thạch.

Sau khi hấp thu hai loại năng lượng trên xong, mỗi người trong bọn họ đã có năng lực giao thủ với cường giả Đoạt Mệnh cảnh, ít nhất sẽ không bị giết chết.

Nếu như bốn người liên thủ kết thành kiếm trận, thậm chí còn có thể trực tiếp đối kháng với những nhân vật như Sở Thiên Ca.

Rốt cuộc đã tu thành Đại Nhật Càn Khôn Kiếm.

- Dương Kỳ huynh, huynh đã trở lại? Khí tức trên người huynh...

Lương Đông là người đầu tiên mở mắt ra nhìn thấy Dương Kỳ. Vừa nhìn thấy Thái Dương bảo thạch đã biến mất, hắn liền biết được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi khiếp sợ.

- Không sai, tối hôm qua ta đã tấn thăng đạt đến cảnh giới Đoạt Mệnh.

Dương Kỳ nhàn nhạt trả lời, nhưng câu nói của hắn lại gần như nhấc lên sóng to gió lớn.

- Thật sao?

- Tấn thăng đến Đoạt Mệnh cảnh rồi?

- Một bước lên trời...

Ba người còn lại vội vàng thu liễm chân khí lại rồi rối rít đứng thẳng lên, nhưng bộ dáng người nào người nấy đều ngây dại ra.

Dương Kỳ cũng không nói lời nào, hình như có một cỗ khí tức yên lặng từ trên người hắn tản phát ra ngoài, trực tiếp bình phục tâm tình mọi người lại, giúp cho mọi người khôi phục trấn định như ban đầu.

- Dương Kỳ huynh, sao khí tức trên người huynh lại không cường đại cho lắm?

Một hồi lâu sau, Lý Hạc phát hiện được điểm kỳ lạ, lập tức nói ra điều nghi vấn.

- Bởi vì ta đã phong ấn chín thành chân khí và tinh hoa bổn mệnh. Nếu không, một khi phóng thích ra thì cũng thật quá kinh khủng.

Dương Kỳ giải thích:

- Nhưng mà, thực lực ta bây giờ đã đủ đánh bại được các Đoạt Mệnh cảnh tu vi bình thường.

- Phong ấn chín thành chân khí và tinh hoa bổn mệnh? Điều này thật quá cường đại! Nếu như huynh toàn lực thi triển, rốt cuộc sẽ kinh khủng đến mức nào?

Hoa Dần Hổ than thở không thôi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Dương Kỳ càng mạnh mẽ thì bọn hắn lại càng có lợi, hơn nữa, bọn họ cũng có thể nhanh chóng tấn thăng đến Đoạt Mệnh cảnh.

Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn được xưng là Càn Khôn kiếm viên mãn, công sát lăng lệ. Nhưng lúc vận hành chân khí bén nhọn này lại có yêu cầu rất lớn đối với kinh mạch người sử dụng, nếu kinh mạch không đủ mạnh thì không thể nào vận chuyển được.

Nhưng bốn người đã được Dương Kỳ giúp phạt mao tẩy tủy, nên kinh mạch toàn thân bốn người lúc này vô cùng bền bỉ. Sau khi tu luyện được loại kiếm thuật có công kích bén nhọn như vây, lúc bốn người hợp lại càng tăng thêm sức mạnh cho nhau.

Mặc dù nói bọn họ không thể nhanh chóng tấn thăng lên cảnh giới tiếp theo, nhưng hi vọng lại rất lớn. Nếu đổi lại là trước kia, bốn người căn bản không có bất kỳ hi vọng nào để tấn thăng lên Đoạt Mệnh cảnh.

- Dương Kỳ, vậy bây giờ huynh đã có thể đi tới Thánh Học đường, tấn thăng lên làm đệ tử tinh anh rồi. Chỉ cần có thể thông qua kiểm tra, xác nhận huynh đã tiến vào cảnh giới Đoạt Mệnh xong, địa vị huynh sẽ khác nhau hoàn toàn, từ đó về sau không còn trở ngại gì. Thậm chí, gia tộc của huynh cũng được học viện Thiên Vị bảo vệ.

Lý Hạc nói như thế.

- Không sai, chỉ cần Dương Kỳ huynh trở thành đệ tử tinh anh, dù cho chuyện huynh đánh chết Sở Thiên Ca bị lộ ra ngoài, nặng lắm huynh chỉ bị trách phạt. Dù sao ngày đó là do Sở Thiên Ca muốn giết chết chúng ta, huynh ra tay chỉ vì muốn tự vệ.

Hà Cát Lợi đã ở trong học viện Thiên Vị được bảy tám năm, nên hắn biết rất rõ thân phận đệ tử tinh anh là tôn quý và được tôn trọng đến như thế nào.

- Ta đang có ý định này, vậy chúng ta cùng đi đi.

Dương Kỳ đã có dự tính trước, hắn tin chắc không có ai có thể nhìn thấu được "Ma Thần Phong Ấn", nên trong lòng không sợ hãi chút nào.

Bỗng nhiên hắn lấy một quả ngọc hoàn từ trong lồng ngực ra, rồi ném cho Lương Đông:

- Đây là ngọc hoàn ta lấy được từ trên người một cương thi đại tướng quân khi chém giết sâu trong lòng đất sơn mạch Sát Thi. Nó có năng lực chứa đựng chân khí, nếu như người nào có được nó thì có thể để chân khí bản thân tiến vào bên trong, chân khí sẽ nhờ thế mà tăng lên gấp đôi. Lương Đông, thực lực của ngươi mạnh nhất, ta rất kỳ vọng ngươi sẽ tấn chức vào cảnh giới Đoạt Mệnh. Ngươi hãy sử dụng ngọc hoàn này cho tốt.

- Đây là Địa Tàng thánh ngọc!

Đám người Lương Đông đều thất kinh.

- Địa Tàng thánh ngọc là cái gì?

Dương Kỳ hỏi.

- Theo truyền thuyết, trên Phong Nhiêu đại lục có chín loại ngọc, trong đó có Cửu Thiên thần ngọc, Địa Tàng thánh ngọc, Ngân Hà vương ngọc...

Lý Hạc cẩn thận giải thích:

- Mỗi một chủng ngọc đều rất trân quý, có năng lực hoàn toàn khác nhau. Địa Tàng thánh ngọc này là loại ngọc có thể chứa đựng được chân khí bản thân, cũng giống như một mảnh đất có thể thu nạp được vạn loại sinh cơ. Giá trị một quả ngọc hoàn như vậy quả thực không nhỏ, ngay cả một cường giả Đoạt Mệnh cảnh cũng chưa chắc có được. Nếu một cao thủ Khí tông mà nhận được, rất có thể thực lực người đó sẽ tăng lên gấp đôi.