Thánh Vương

Chương 150: Hàng phục thần kiếm




Băng Long thần kiếm thi triển một kích cuối cùng, một kiếm giương cao chém về phía Dương Kỳ, đồng thời chém vào voi thần và kiếm khí Đại Nhật Càn Khôn.

Đối với nó mà nói, voi thần mới là thứ uy hiếp với nó lớn nhất, khiến cho nó cảm giác sợ hãi.

Nhưng mà, nó cũng cảm thấy kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn bắt đầu phát uy, lực lượng từ từ tăng trưởng, hiển nhiên là tên địch nhân trên mặt đất mượn Tử Ngọ hàn triều để tôi luyện kiếm khí, khiến cho nó đại thành.

Nó vô cùng nghi hoặc và phẫn nộ, người nọ trên mặt đất rốt cuộc là ai? Vì sao chân khí lại hùng hậu như vậy, ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, chân khí không ngừng truyền xuống dưới, điều này đúng là tương đương với truyền kỳ.

Một kiếm cuối cùng khiến cho thân kiếm chấn động không ngớt, đột nhiên trong vô số tầng huyền băng, Tử Ngọ hàn triều dường như sống lại, chấn động kịch liệt, giống như một viễn cổ hồn phách thức tỉnh.

"Linh hồn của băng phách thời viễn cổ...."

Trong kiếm khí, linh hồn của băng phách giống như sắp thức tỉnh, trong tầng băng xuất hiện vô số u hồn, chúng quay quanh chân khí của Dương Kỳ, sau đó nổ tung.

Ầm, ầm, ầm, ầm...

Vô số vụ nổ làm con hàn khí trong con suối vọt ra, xông thẳng lên bầu trời, che lập toàn bộ mặt trời, lấy cái đảo Đào Hoa nhỏ này làm trung tâm, hàn khí ngưng tụ thành mây đen, ngay sau đó tuyết lớn rơi xuống.

Đây là khí tức âm hàn cô đọng đạt tới cực điểm.

"Liệt hỏa thần tượng, bài trừ u hồn."

Dương Kỳ không bị lực lượng của con suối này ảnh hưởng, chân khí tiếp tục truyền mạnh xuống bên dưới.

Ở trong con suối, hai cỗ chân khí hình người trở nên cực kỳ khổng lồ, ngưng tụ thành một đạo thần quang chống đối lại hàn khí.

Cùng lúc đó, cái vòi của voi thần vung lên cuốn lấy Băng Long thần kiếm đã yếu ớt, kéo mạnh về phía mình.

Chỉ chốc lát sau, hàn khí trong con suối lại phun ra, một thanh trường kiếm cổ xưa có màu xanh lục bị “câu” từ dưới suối lên.

Tất cả chân khí được thu hồi.

Dương Kỳ vung tay tóm thanh trường kiếm vào tay mình, đồng thời hướng về phía bầu trời vung tay áo, ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, hỏa vân bay lên quét sách toàn bộ mây đen trên bầu trời, tất cả hoa tuyết cũng bị hỏa vân hòa tan, một lần nữa bầu trời khôi phục sự trong sáng.

"Một thanh thần kiếm thật tốt!"

Dương Kỳ nắm thanh kiếm trong tay, một cỗ hàn khí tiến vào trong kinh mạch, thâm nhập vào sâu trong đan điền, trên người Dương Kỳ ngưng kết thành một tầng băng mỏng, giống như sắp bị đông lạnh thành cương thi.

Nhưng mà Dương Kỳ chỉ hơi rùng mình, tầng băng kia lập tức nát bấy, biến thành hơi nước.

Liệt hỏa chân khí của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm trong nháy mắt tiến vào trong kiếm ngăn chặn hàn khí, vô số hoa văn màu vàng bao phủ lấy thân kiếm, giống như tạo thành một cái vỏ kiếm.

Ở trên thân kiếm từ từ xuất hiện hai chữ "Băng Phách".

Hiển nhiên, đây chính là Băng Phách thần kiếm.

Không biết Băng Phách thần kiếm được đúc từ loại tài liệu gì, nhưng mà chắc chắn nó phải được cô đọng nhiều lần từ Thái Âm Nguyệt Hoa.

Hàn khí và liệt hỏa của Đại Nhật Càn Khôn đan vào nhau, vốn nước lửa bất dung, thế nhưng do được Thần Tượng Trấn Ngục Kình trung hoà, nó tạo thành một cái Âm Dương Thái Cực hoàn mỹ.

Hắn đại chiến với Băng Phách thần kiếm này ba ngày ba đêm trong tầng băng vạn trượng, cho nên đã quen thuộc với đặc tính của Băng Phách thần kiếm, bây giờ truyền truyền kỳ vào kiếm chỉ là muốn hoàn toàn thần phục nó.

Kiếm này vô cùng cường đại, hoàn toàn tương đương với một cao thủ đoạt mệnh 9 lần đỉnh phong, vô số tuyết văn, băn văn được ngưng tụ trên kiếm, ở bên trong kiếm dường như còn có một cái Khí Hải đang tự vận chuyển, nhưng trong đó trống rỗng, hiển nhiên là chân khí đã tiêu hao hết.

Khi Dương Kỳ vận dụng Thần Tượng Trấn Ngục Kình đã trấn áp được thanh kiếm, một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền được nhỏ vào thân kiếm, thanh kiếm này lập tức sáng bóng, hàn khí theo đó tỏa ra, giống như muốn đóng băng cả hòn đảo, thậm chí đóng băng cả mặt biển xung quanh.

Cũng may Dương Kỳ đã hoàn toàn khống chế được thanh thần kiếm này.

Hắn cầm thần kiếm bổ một cái về phía mặt biển xa xa.

Vù!

Nhất thời từ trong thân kiếm có một đạo hàn khí bắn ra, khi hạ xuống mặt biển lập tức đóng băng bốn phía, tạo thành một con đường băng dài hơn 10 dặm.

"Uy lực thật mạnh."

Dương Kỳ vung tay lên, Băng Phách thần kiếm có linh tính xoay tròn xung quanh hắn, biến thành một con rồng băng, hàn khí quay xung quanh người hắn nhưng không lạnh chút nào.

"Kiếm tốt! Nhưng mà mình phải tôi luyện một lần nữa, có thể khiến cho kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn hòa hợp với thanh kiếm này, âm dương dung hòa, thực lực sẽ tăng gấp bội."

Dương Kỳ búng ngón tay, một con rồng lửa xuất hiện cùng kết hợp với con rồng băng theo hình chữ “S”, một băng một hỏa, trở thành Thái Cực.

Hắn ở trên đảo diễn luyện kiếm thuật.

Băng Phách thần kiếm uy lực cực lớn, nếu dùng nó tập luyện kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, một âm một dương phối hợp giúp cho kiếm thuật của Dương Kỳ tăng mạnh.

Có thanh thần kiếm này phối hợp với kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, hắn có thể ở trên đại hội luận võ dùng tài nghệ trấn áp quần hùng, không còn sợ hãi với người dưới cảnh giới truyền kỳ.

Hơn nữa Băng Phách thần kiếm là do kỳ ngộ có được, có thể công khai sử dụng mà không sợ bị người khác nghi vấn.

Kiếm thuật càng luyện càng thuần thục, Dương Kỳ khống chế Băng Phách thần kiếm càng lúc càng thuận lợi, thanh thần kiếm này đã có linh tính, nhưng mà chưa đạt tới trình độ cô đọng thực sự.

Sau khi bị Dương Kỳ dùng Thần Tượng Trấn Ngục Kình công phá, cỗ linh tính kia đã hoàn toàn chuyển hóa thành giống như linh hồn của Dương Kỳ, giống như một cánh tay hoàn toàn nghe theo lệnh hắn.

Thanh kiếm này được rèn từ một loại ngọc thạch, trải qua trăm ngàn lần tôi luyện mới thành công, đây đúng là vật vô cùng hữu dụng với Dương Kỳ.

Trong Băng Phách thần kiếm ẩn chứa hoa văn ngọc thạch, tự tu luyện thành kinh mạch Khí Hải, có thể chứa đựng chân khí, tương đương với việc có một cao thủ đoạt mệnh 9 lần ở bên cạnh bảo vệ.

Hắn mải mê luyện tập, mặt trời lặn mặt trời mọc, thủy triều lên xuống, trong đan điền của Dương Kỳ đã có một ngọn lửa mặt trời vô cùng sung mãn, cô đọng như thật, cường đại hơn lúc trước gấp cả chục lần.

Ngọn lửa này tỏa ra một loại ảo ánh sáng bóng, biến ảo thành các loại cung điện, tiên nhân.

Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn đã cô đọng đạt tới trình độ này đúng là không có mấy ai.

Lại ở trên đảo nhỏ tu luyện ba ngày ba đêm, Dương Kỳ cảm thấy kiếm thuật của mình đã viên mãn, cảnh giới đoạt mệnh lần 5 cũng vô cùng thuần thục, chỉ cần một khoảng thời gian nữa là hắn có thể tấn chức đoạt mệnh lần 6.

Việc sử dụng "Minh Thần Chi Mâu" "Minh Thần Thủ Hộ Khải Giáp" "Địa Ngục Dung Lô" "Thần Ma Phong Ấn"... đã vô cùng nhuần nhuyễn, nhất là "Thần Ma Phong Ấn” hắn chỉ hơi vận dụng là khí huyết bản thân, thậm chí xá lợi chân khí cũng bị bao phủ, toàn bộ bị phong ấn, ngưng kết thành một vi hạt mà mắt thường không cách nào nhìn thấy, nằm sâu trong đan điền.

Cơ thể của hắn khi bị phong ấn giống như một người mới tấn chức đoạt mệnh, khí tức vô cùng yếu ớt, có thể lừa bất cứ người nào, cho dù nhân vật như Phong Vân nhị tổ cũng không thể nhận ra.

Thần cấp khí công tu luyện đạt tới đoạt mệnh lần 5, uy lực cũng từ từ được bộc lộ, người bình không thể nào hiểu hết.

Cao thủ truyền kỳ bình thường chỉ tu luyện hoàng cấp khí công, mà trên nó còn có thánh cấp khí công, thiên cấp khí công.

Ở trên đại lục Phong Nhiêu chẳng có mấy ai tu luyện thiên cấp khí công, đừng nói tới thần cấp khí công. Cho dù người đứng đầu học viện Thiên Vị cũng mới chỉ tu luyện thánh cấp khí công Thiên Vị thánh pháp.

Dương Kỳ đã ở trên đảo này tu luyện 6 ngày 6 đêm, ba ngày đầu hắn đại chiến với Băng Phách thần kiếm, ba ngày sau tu luyện kiếm khí, củng cố cảnh giới.

Tu luyện 6 ngày 6 đêm quả thực giống như 60 năm trôi qua, hắn hoàn toàn không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết liên tục tu luyện và tu luyện.

Khi chân khí tiêu hao hết thì hắn dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền bổ sung, mặc dù lực lượng của hắn không tăng, vẫn chỉ có lực lượng của 99 viễn cổ cự tượng, thế nhưng lĩnh ngộ về cảnh giới đã khác hoàn toàn so với thời gian trước, cảm ngộ đối với thiên địa nguyên khí, mặt trời, băng hỏa âm dương đã tới trình độ thâm ảo, cảnh giới u huyền.

Sáng hôm nay, khi mặt trời chiếu rọi bầu trời, sắc mặt hắn rạng rỡ, sau khi dùng nước suối tắm rửa, thay một bộ y phục sạch sẽ, hắn cảm thấy cơ thể sảng khoái vô cùng, cũng đã tới lúc trở về học viện.

Sau khi lấy Băng Phách thần kiếm ra khỏi con suối này, linh khí trong suối dần ít đi, không còn nồng đậm như trước đây, dường như lúc "Băng Phách thần kiếm" bị câu lên đã mang đi tất cả linh khí.

Tuy vậy nước suối vẫn còn vị ngọt và mát lạnh, có lẽ sau khoảng 10 năm, linh khí nơi này sẽ hoàn toàn tiêu tán.

"Đáng tiếc cho những cây đào ở đây, tương lai chúng sẽ héo rũ."

Dương Kỳ thở dài một tiếng.

Băng Phách thần kiếm là bảo bối trấn giữ dòng suối, khi bảo bối bị lấy đi, con suối sẽ không còn chỗ thần kỳ.

Hắn tung người bay đi, nhưng đột nhiên phát hiện ra vô số tiếng xé gió ù ù, giống như có cường giả khí công cao thâm đang lao tới hòn đào này.

Hắn phát hiện không chỉ có một người đang tới, mà là một đám người, toàn là nhân vật khí công siêu quần, không kém đám người Hỏa Thanh Tuyền, Hoa Phượng Phượng, thậm chí Dương Kỳ còn phát hiện ra nhân vật có tu vi mạnh hơn.

"Là ai? Là ai tới hòn đảo này?"

Dương Kỳ lập tức vận chuyển chân khí bảo vệ thân hình, vô thanh vô tức nấp dưới đáy biển sâu, sau đó đưa một đạo chân khí vô hình vô ảnh nấp dưới mặt đất của đảo Đào Hoa, quan sát toàn bộ diễn biến.

Sóng gió cuồn cuộn, một cỗ kình phong sắc bén từ trên bầu trời đáp xuống khiến cho mặt đất chấn động, rất nhiều cây đào bị nhổ tận gốc.

Người đầu tiên hạ xuống mặt đất là một lão giả mặc áo trắng, hàn khí tỏa ra khắp người, khí thế trên người không chính không tà, nhưng tu vi lại vô cùng cường đại, khi mới hạ xuống lão đã chạy về phía con suối.

Tiếp đó là 7, 8 nhân vật cường đại hạ xuống, có người mặc áo giáp, có người trên đầu đeo lông chim, chắc chắn không phải danh môn chính phái, mà mang theo một cỗ phong tình dị vực quen cuộc sống trên biển.

"Cái gì! Đã có người động tới con suối này, linh khí đang tán loạn, chẳng nhẽ Băng Phách thần kiếm đã bị người ta lấy đi?"

Lão giả áo bào trắng có tu vi cường đại nhất đi tới bên con suối hét lớn một tiếng.