Thanh Vũ

Chương 71: Không tên (hết) (phiên ngoại)




Khuynh Vũ Đế Bách Lý Dực đăng cơ đã 3 năm, triều đình Bắc Hoa trên dưới một mảnh yên bình. Để có được nền thái bình thịnh thế như thế, cũng là nhờ vào công lao làm việc không biết mệt mỏi của quân chủ.

Ngày hôm đó Bách Lý Dực ở trong Ngự Thư Phòng bận bịu đến chạng vạng, phê duyệt xong đống tấu chương chất thành núi, dù là Hoàng Đế còn trẻ tuổi, tinh lực dồi dào chăng nữa cũng không nhịn được khẽ thở phào.

Thả bút son trong tay ra, Bách Lý Dực duỗi tay một chút, đứng lên, tuyên với nội thị ở bên, "Bãi giá tới Vị Ương Cung!"

"Vâng."

Nội thị lĩnh mệnh, đi về hướng Vị Ương Cung của Hoàng Hậu. Tháng giêng âm lịch, hoàng hôn vô cùng rực rỡ. Cánh hoa bay bay trên trời, xẹt qua mái cong Lưu Ly. Cảnh xuân đẹp đến nhường này, Bách Lý Dực cũng không có chút tâm tình thưởng thức, nghĩ đến tư thái ương ngạnh mấy ngày qua của các vị đại thần, nàng khẽ cau mày vội vã đi về hướng Vị Ương Cung.

Vốn tưởng rằng sau khi đến nơi, liền có thể nhìn thấy người nàng hằng mong nhớ, nhưng chưa từng nghĩ tới Thanh Vũ lại đi ra ngoài. Hỏi thị nữ trong cung mới biết được Thanh Vũ đến Đông cung bồi tiếp Kính Hồng. Hơi có chút buồn bực cho thị nữ lui ra, Bách Lý Dực ngồi ở bên giường, xoa huyệt Thái Dương, bất tri bất giác lăn quay ra ngủ trên giường.

Có lẽ là quá mệt mỏi, liền ngủ một mạch hơn một canh giờ, khi tỉnh lại miệng lưỡi có chút khô. Cau mày từ trên giường bò dậy, Bách Lý Dực có chút khó chịu, khẽ cau mày, khàn khàn hô, "Nước, lấy cho Trẫm cốc nước."

Vừa dứt lời, một chén trà nóng được bê tới bên cạnh, Bách Lý Dực đưa tay đón, sau khi uống xong 2 ngụm liền đưa lại chỗ cũ. Vừa ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ người đưa nước cho nàng là ai.

Là Thanh Vũ.

Thanh Vũ mặc trên mình y phục thuần trắng, nghiêng người ngồi ở bên giường, đoan trang tú lệ. Bách Lý Dực rốt cục nhìn thấy người mình hằng mong nhớ, đứng dậy, dời đến bên cạnh Thanh Vũ, nắm bàn tay hơi lạnh của nàng, bất mãn hỏi, "Ngươi ngày hôm nay lại đến Đông Cung của Kính Hồng hả?"

Thanh Vũ gật gù, nhìn nàng chăm chú.

Bách Lý Dực hừ một tiếng, tiếp tục bất mãn nói, "Ngự Thư Phòng không phải gần hơn so với Đông cung sao? Coi như ngươi phải đi, tại sao phải đi xa như vậy? Cũng không sợ mệt hay sao?" Ý tứ chính là, Ngự Thư Phòng gần như vậy cũng không đến tìm ta, ngược lại chạy tới nơi xa xôi kia đi xem tiểu nha đầu.

Đây là ăn dấm chua rồi.

Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ đưa tay ra, xoa xoa lòng bàn Bách Lý Dực, vẻ mặt ngoan ngoãn cầu xin tha thứ. Rõ ràng không còn là thiếu nữ nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ làm nũng kia của Thanh Vũ, Bách Lý Dực vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Bĩu môi một cái, Bách Lý Dực hừ nhẹ một tiếng, xem như tha thứ cho nàng.

"Vậy ngươi ăn rồi sao?" Bách Lý Dực thay đổi đề tài, nắm tay Thanh Vũ hỏi.

【 Ăn rồi. 】

"Hừ, vậy thì bồi tiếp ta ăn đi." Dứt lời, Bách Lý Dực quay đầu, cũng không quản Thanh Vũ có đồng ý hay không, liền hạ lệnh đưa đồ ăn lên.

Có lẽ là hôm nay Bách Lý Dực vô cùng đói bụng, khẩu vị coi như không tệ, ăn nhiều hơn so với bình thường. Thanh Vũ đã dùng qua bữa tối, liền ngồi ở bên cạnh Bách Lý Dực, đưa cho Bách Lý Dực đĩa rau.

Nhưng hôm nay Bách Lý Dực ở trước mặt tiểu thê tử lại bắt đầu giở trò, Bách Lý Dực ăn được nửa bát cơm, liền buông bát xuống, nhìn về hướng đĩa rau của Thanh Vũ, gian xảo nói, "Ngươi dùng đũa kẹp rau đưa tới miệng ta, thật là phiền phức, không bằng trực tiếp đưa cho ta ăn." Ý tứ chính là, đưa đĩa rau của ngươi cho ta ăn.

Khí thế của Bách Lý Dực hùng hổ, mặt không biến sắc, Thanh Vũ nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Bách Lý Dực, cảm thấy buồn cười. Bất đắc dĩ gật đầu, đưa tay cầm bát của Bách Lý Dực, thật giống như mẫu thân chăm sóc cho hài tử, cẩn thận bồi tiếp Bách Lý Dựu ăn xong cơm.

Thị nữ đứng ở một bên nhìn Đế Hậu ân ân ái ái, đỏ bừng cúi mặt. Trong lòng suy nghĩ, Bệ Hạ ở trước mặt Hoàng Hậu ngoan ngoãn như vậy, chỉ sợ sau này nữ nhân khác ở trong hậu cung không thể bắt nạt được Hoàng Hậu. Không, không phải, hoặc là, Bệ Hạ căn bản không có dự định tuyển thêm tú nữ.

Sau khi dùng cơm tối xong, Bách Lý Dực nửa dụ dỗ, nửa là bức ép Thanh Vũ đi tắm cùng mình. Chỉ là Bách Lý Dực thù dai, thù dai vụ Thanh Vũ tới thăm nữ nhi cũng không đến nhìn mình, ở trong bồn tắm đem đối phương hành hạ một phen. Quả thực 30 tuổi như sói 40 tuổi như hổ, dù cho Thanh Vũ khóc đến muốn lịm đi, Bách Lý Dực cũng không buông tha cho nàng.

Tiếng nước theo nhịp ngón tay khẽ chuyển động, thi thoảng còn nghe thấy tiếng rên nhẹ nhàng trầm thấp của nữ nhân. Thị nữ đứng hầu ở bên ngoài nghe được âm thanh như vậy, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, Bách Lý Dực không thượng triều.

Liên tiếp 3 ngày, mỗi sáng sớm Bách Lý Dực đều ôm lấy Thanh Vũ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên đỉnh đầu mới thức dậy. Sau khi dùng bữa trưa xong liền mang theo Thanh Vũ tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Từ Ngự Thư Phòng trở về liền vùi đầu ở trong Vị Ương Cung, cũng không có ý muốn đi ra ngoài.

Mọi chuyện diễn ra như thế mấy ngày liền, chúng triều thần đứng ngồi không yên, liên tiếp đứng ngoài Vị Ương Cung mong muốn cầu kiến Bách Lý Dực. Lúc đầu, Thanh Vũ còn chút kì quái tại sao Bách Lý Dực bỗng nhiên không muốn thượng triều. Mãi đến ngày hôm sau nhìn thấy Bách Lý Dực ném ra một đống tấu chương, Thanh Vũ liền cảm thấy đám triều thần đứng hầu ngoài Vị Ương Cung kia cũng đáng đời.

Ai bảo bọn họ lại không hiểu sắc mặt Bách Lý Dực, bắt Bách Lý Dực tuyển phi.

Đừng nghĩ Thanh Vũ thường ngày chỉ ở trong hậu cung không để ý đến chuyện của Bách Lý Dực. Riêng về chuyện này, thái độ của Thanh Vũ vô cùng cứng rắn.

Chờ đến ngày thứ 4, nội thị truyền ra ý chỉ của Hoàng Đế là không muốn gặp triều thần, liền lui trở lại. Các triều thần quỳ suốt mấy ngày vừa qua cũng không còn sức quỳ tiếp nữa. Lúc này liền hướng về phía Hoàng Hậu hiền lương, liền dựng lều ngoài bậc thang cung Vị Ương.

Thanh Vũ giữ thái độ thân mật với chúng triều thần, nói rằng, Hoàng Đế không gặp chư vị, nàng cũng hết cách rồi, thế nhưng chính vụ quan trọng, các vị đại nhân có thể dựng lều nghị luận quốc sự, nàng chỉ có thể phái người đi thông báo với Bệ Hạ.

Nói chung, trên án thư lúc nào cũng được nàng phái người chuẩn bị đồ điểm tâm, tỏ thái độ hết sức thân thiện. Vì chuyện này, chúng đại thần đều càng cảm thấy Hoàng Hậu hiền lương thục đức.

Nhưng mà ngày hôm sau, sau khi đám triều thần chăm chỉ một hồi không có kết quả, ngược lại lều lại bị người ta phá. Vốn dĩ dựng lều trên đất trống, vô duyên vô cớ lại bị phá đi.

Một thánh chỉ hạ xuống phá hủy lều, lại được người của Hoàng Hậu dựng lều lên. Giằng co hồi lâu, nội thị đứng dưới mái nhà cong liếc mắt nhìn về đám đại thần đang đưa mắt nhìn nhau bên dưới, ánh mắt lại đặt lên 2 vị thống lĩnh đang giằng co bên dưới, hơi nhỏ giọng nói, "Hai vị đại thống lĩnh, đây là trước cung Vị Ương của Hoàng Hậu, nếu muốn phân thắng bại, không bằng đi ra nơi nào xa xa một chút, không quấy rầy đến Bệ Hạ cùng Hoàng Hậu."

Hai vị thống lĩnh nhìn đối phương, cuối cùng gật gù, cùng rời đi. Xách theo vật liệu dựng lều cùng rời đi.

Các đại thần đầu óc có chút mơ hồ, nhìn về phía nội thị, muốn xin hắn đi thông báo, lại bị nội thị nhẹ nhàng phủ đầu, "Bệ Hạ hôm nay hỏa khí rất lớn, tiểu nhân lá gan nhỏ, cũng không dám động chạm đến long nhan."

Dường như muốn chứng thực lời nói của nội thị, một tiếng đồ sứ vỡ vụn từ bên trong truyền đến, giọng nói của Bách Lý Dực tràn đầy lửa giận, "Ngươi cũng giống với đám người kia, buộc trẫm tuyển phi, Thương Thanh Vũ ngươi chờ ta, chờ ta đi xử lý đám Hổ tử bên ngoài kia rồi quay lại xử lý ngươi thế nào."

Cửa lớn của đại điện bị người nào đó dùng sức đá văng ra, chấn động làm cho đám đại thần rùng mình. Rõ ràng đã là cuối tháng 3 âm lịch, mặt trời ấm áp, không biết từ đâu thổi đến luồng gió đông lạnh lẽo đến vậy.

Hoàng Đế đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một đám đại thần mặc quan phục đỏ thẫm đứng hầu bên ngoài, chỉ ngón tay hướng về đám đại thần, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi, ngươi, ngươi...... Còn có các ngươi! Bất tuân luật lệ, thật sự coi Vị Ương Cung này là nơi muốn đến là đến sao? Mỗi ngày chỉ vì mấy chuyện cỏn con mà cũng phải phiền đến trẫm, còn làm cho Hoàng Hậu không được yên bình! Đều cút về hết cho trẫm! Cút! Đều cút về cho trẫm! Ngày mai nếu trẫm còn nhìn thấy các ngươi! Trẫm liền ném các ngươi ra đầu đường Lê Châu Thành."

Dứt lời, dùng sức đóng cửa lớn, dùng sức mạnh đến nỗi tiếng cửa kẹt kẹt vang lên, đám đại thần đứng ngoài dò xét một phen, lần thứ 2 nghe thấy tiếng Hoàng Đế gào thét, "Đều cút hết ra ngoài cho trẫm, không giữ lại một ai, cút hết ra cho trẫm."

Theo đó là "Oành" một tiếng, một hàng dài thị nữ nhấc lên váy dài chạy ra ngoài, hoang mang đóng cửa lớn lại.

Bên trong lại vang lên tiếng đồ sứ đị đập vỡ, đám đại thần đứng ngoài cửa điện đưa mắt nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn về đám thị nữ, lại nhìn đối phương, mới nhớ lại lời Hoàng Đế vừa nói.

Vừa Hoàng đế nói, hoàng hậu khuyên nàng tuyển phi...... Sau đó...... xử lý đám Hổ tử...... Sau đó...... Bây giờ là, xử lý Hoàng Hậu.........

Động tĩnh này...... Bạo Quân a!

Các đại thần hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên nhớ tới vị Hoàng Đế này từng đánh cho đám người Hồ tan đàn xẻ nghé. Một luồng khí lạnh từ bàn chân truyền lên, sau đó nhấc chân, hoang mang hoảng loạn rời đi.

Bọn họ ngày hôm nay, cái gì cũng không nghe thấy a ~~~~~~~~~~~~

Chỉ là bọn họ không biết, ở bên trong Vị Ương Cung đang đóng chặt kia, bên trong bừa bộn khắp nơi, Thanh Vũ nằm ngoài trên bả vai Bách Lý Dực, cười đến cả người run rẩy.

Sau đó mấy ngày, Hoàng Đế vẫn không thượng triều, chỉ là trong cung có mấy người bàn tán, nói là Hoàng Đế mấy ngày qua chưa rời giường........

Hí Hí............thật là đáng thương Hoàng Hậu.

~~~~~~~~~~~

Khương Thiệu Dương cuối cùng cũng xử lý xong công vụ, đang ở phủ chơi đùa cùng hài tử. Có 1 đại thần cũng tính là thân thiết với hắn, thấy hắn không tham dự vào việc quần thần bức hôn lần này, lén lút dò hỏi ý kiến hắn.

Khương Thiệu Dương nở nụ cười, nói một câu khá là cao thâm khó dò, "Chuyện này nói thế nào cũng là chuyện riêng của Hoàng Đế, nếu nàng không thích, các đại thần có thể quản được sao? Hơn nữa, Bệ Hạ không phải đã có Thái Tử rồi sao?"

Nói trắng ra chính là chuyện hậu cung của Hoàng Đế, các ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Vô duyên vô cớ lại làm Hoàng Đế không vui, cứ chăm chỉ làm việc không phải tốt hơn sao?

Cứ như thế, đại đa số mọi người sáng tỏ thái độ của Bách Lý Dực, cũng không dám mạo phạm long nhan nữa.

Chỉ là, còn một số ít người chưa từ bỏ ý định, nhắm ngay tới hậu cung trống vắng của Bách Lý Dực, muốn thu được một lợi ích nào đó.

Lễ Đoan Dương, không ít vương tộc hầu tước cùng gia quyến vào kinh. Trong đó, cũng không ít thiếu nữ. Thanh Vũ là Hoàng Hậu, đương nhiên phải thiết yến chiêu đãi.

Trong một ngày hè, ở hậu viện Vị Ương Cung của Hoàng Hậu tưng bừng một mảnh sáo trúc du dương.

Hôm nay Vị Ương Cung thiết yến đương nhiên Bách Lý Dực biết rõ, bởi vì Thanh Vũ không thể nói chuyện, Bách Lý Dực liền để trưởng công chúa thay Thanh Vũ chiêu đãi khách mời. Chỉ là nàng vẫn lo lắng sẽ có người để ý Thanh Vũ, vì vậy sau khi dùng xong bữa trưa, liền tới tìm Thanh Vũ.

Chỉ là khi tiến vào yến hội, Bách Lý Dực nhìn thấy những thiếu nữ hoạt bát nhanh nhẹn kia có chút ngây ngẩn cả người.

Không phải nói là tiệc rượu tiếp đón gia quyến của vương tộc sao? Tại sao lại có nhiều bé gái đáng yêu như vậy?

Bách Lý Dực chào hỏi các nàng, liền ngồi bên cạnh Thanh Vũ, nắm chặt tay Thanh Vũ, nhìn chăm chú những khuôn mặt thiếu nữ đang e lệ nhìn mình, gương mặt căng thẳng.

Thanh Vũ mang theo nụ cười, ôm lấy cánh tay Bách Lý Dực, nhẹ nhàng viết trong lòng bàn tay nàng, 【 Đẹp không? 】

Bách Lý Dực quay đầu, nhìn tiểu thê tử của mình, cúi người, gần kề tai nàng, nhỏ giọng trêu, "Có gì đáng xem? Một đám con nít chưa lớn."

Thanh Vũ co rúm lại, trốn tránh hơi thở của nàng, viết vào lòng bàn tay nang, 【 Nhưng những đứa bé này, đều là vì ngươi mà đến. 】

Bách Lý Dực nhíu mày, ám muội thổ khí, "Nhìn ra rồi, những đại thần này cũng quá thiển cận, muốn vào mắt trẫm, tối thiểu cũng phải như ngươi a."

【 Bọn họ cảm thấy như vậy phỏng chừng hợp khẩu vị ngươi.】 Thanh Vũ thật lòng viết, đôi mắt khẽ nheo lại, hơi có chút trịnh trọng phát biểu cảm nghĩ.

"Chẳng lẽ xem trẫm như là kẻ.......yêu trẻ nhỏ?" Nàng dịch về phía Thanh Vũ, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thanh Vũ né tránh nàng, viết vào lòng bàn tay nàng, 【 Khá giống...... 】

"Nha, đó là chuyện mấy chục năm trước rồi."

【...... 】

Ở trong bữa tiệc náo động, hai người nắm chặt tay nhau, dựa vào nhau thì thầm to nhỏ. Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh nhìn về phía huynh trưởng Hoàng Đế của mình đang nở nụ cười, hơi kinh ngạc. Một người bị nói là bạo chúa lại ở trước mặt nữ nhân Nam Hạ cười ôn nhu như vậy.

Cho dù là bách tính bình thường, phu thê ân ân ái ái như vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên. Huống chi, là ở trong thâm cung này.

Trưởng công chúa quay đầu, nghĩ tới những tin đồn trước đây, lại nhìn về phía những thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát kia, mơ hồ có một ý nghĩ lóe lên.

Hay là, năm đó Bách Lý Dực ở Lê Châu Thành yêu thích một thiếu nữ còn chưa lớn. Nhưng hôm nay đây......Kỳ thực từ thiếu niên tới bây giờ, vị Hoàng Đế trải qua tang thương này, từ đầu tới cuối chỉ yêu duy nhất một nữ tử mang tên Thanh Vũ.

Hay là, rất nhiều người đoán thiếu nữ Thanh Vũ ở Châu Thành năm đó cùng với Thanh Vũ hoàng hậu ở trong hoàng cung Lê Châu Thành này, vốn dĩ không phải là một người, đúng hay không không quan trọng.

Bởi vì sử sách đã lưu lại, vị Khuynh Vũ Hoàng Đế anh minh kia chỉ có duy nhất một thê tử, đó chính là Thanh Vũ.

- ------- THE END-------------

Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ và góp ý giúp cho bộ truyện này hoàn thiện hơn, tạm biệt và hẹn gặp lại

Hải Phòng, 23/07/2018

Tớ Tên Kun