Gió xào xạc thôi qua tán lá trong rừng, Bách Lý Dực đứng ở trước mộ phần, nhìn bia mộ nhẹ giọng nói rằng, "Ngày mai ta lại phải xa nhà một chuyến, sợ là một thời gian dài không thể đến thăm ngươi. Có điều, hôm nay ta dẫn theo một người đến thăm ngươi." Bách Lý Dực nói xong, đưa tay kéo Thanh Vũ đi tới trước mặt, tiếp tục nói, "Mẫu thân nhìn xem, đây là thê tử của ta, Thanh Vũ, trước ta đã nói qua với ngươi rồi, đầu xuân năm nay đã thành hôn, như thế nào? Không sai phải không?"
Bách Lý Dực cười cười, nhìn Thanh Vũ nói rằng, "Vũ nhi, hành lễ với mẫu thân đi."
Bách Lý Dực dứt lời, uốn gối, cùng Thanh Vũ cung kính dập đầu lạy ba cái, lúc này quỳ trên mặt đất, đứng thẳng sống lưng, nói, "Hành lễ xong rồi, nàng cũng chính thức bước vào cửa nhà ta."
Thanh Vũ đưa tay, nắm chặt tay Bách Lý Dực, dù không thể nói chuyện, nhưng chăm chú nhìn thân ảnh đơn bạc kia, như muốn biểu lộ cam kết của mình. Bách Lý Dực cảm nhận được nữ tử bên cạnh đang dùng sức nắm chặt tay mình, quay đầu, nhìn ngắm dáng vẻ tiều tụy của Thanh Vũ, sáng tỏ tâm ý của Thanh Vũ, liền đưa tay vỗ vỗ lên tay nàng, lấy đó động viên.
"Vì lẽ đó, sau này, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta, Mẫu thân " Bách Lý Dực quay đầu, nhìn bia mộ nói tiếp, "Sau này ta cùng với nàng, nhất định sẽ sống thật hạnh phúc."
Đó là lời Bách Lý Dực cam kết, lại nói, "Đúng rồi, hôm nay ngoại trừ đến nói lời từ biệt, ta còn có một chuyện muốn nói với mẫu thân. Một nhà Tư Đồ ở Lê Châu Thành đã bị hài nhi tiễn xuống lòng đất, mong rằng có thể lấy đó báo thù cho cả nhà Tần gia, an ủi những vong hồn chết oan của Tần gia."
Gió hiu hiu thổi, phần phật thổi qua dây cột tóc của Bách Lý Dực. An Dung cùng thị vệ đứng ở phía sau, nhìn hai bóng người quỳ ở trước bia mộ, nghe Bách Lý Dực lảm nhảm nói chuyện, bất tri bất giác viền mắt cũng ướt ướt.
18 năm trước ở Ngọ Môn của Lê Châu Thành, Tần thị là một tộc quý tộc của Lê Châu Thanh bị chém đầu cả nhà, lý do là trong cuộc chiến tranh nhiều năm trước của Bắc Hoa, Tần thị vì muốn lập chiến công, liền tư thông với địch phản quốc, chôn giết gần 80 ngàn tướng sĩ Bắc Hoa. Cùng lúc đó các triều thần ở trên triều bẩm tấu lên, yêu cầu phế bỏ Hoàng Hậu Tần Lam.
Hoàng Đế không đồng ý, nhưng coi như thái độ của hắn cứng rắn như thế nào, cũng không xoay chuyển được thái độ bướng bỉnh của các đại thần, cuối cùng chỉ có thể hạ chỉ đày Hoàng Hậu vào lãnh cung, nhưng không có phế bỏ hoàng vị của nàng. Ngoại trừ Nhị hoàng tử Bách Lý Dực cùng mẫu thân Tần Lam và một vị cữu cữu, toàn bộ Tần thị bị phán xét xử tử, các đại thần xin được ý chỉ của Hoàng Đế, áp giải toàn bộ Tần Thị tới Ngọ Môn hành quyết.
Dưới lưỡi đao của Đao phủ, có ngoại tổ yêu thương nhưng đặc biệt nghiêm khắc với Bách Lý Dực, còn có ngoại tổ mẫu hiền hòa, cùng với Đại cữu cữu, mợ, còn có tiểu biểu tỷ 12 tuổi....Trừ tiểu cữu cữu bởi vì không tham dự triều chính, lại có vị Địch tướng quân trẻ tuổi đứng ở đằng sau bảo đảm tính mạng, còn lại toàn bộ người nhà họ Tần, đều chết hết rồi.
Ngày ấy, từng người từng người ngã xuống trước mắt Bách Lý Dực. Mãi đến tận nhiều năm sau đó, Bách Lý Dực vẫn còn nhớ tới hình ảnh những người thân kia ngã xuống trước mặt nàng, ánh mắt đều nhìn về phía nàng.
Không cam lòng, oán hận, nhưng không hề có sợ hãi. Lẫm liệt giống như một lưỡi dao sắc bén nhất, một lần lại một lần cắt qua lòng người.
Từ sau khi từ Ngọ Môn của Lê Châu Thành trở về, cả đêm nàng đều nằm mơ, nàng vẫn tưởng rằng, ác mộng cứ như vậy sẽ kết thúc, mãi đến một ngày kia............Nàng trốn ở sau cây cột, nhìn phụ thân của mình đưa tay trực tiếp đưa cho mẫu thân một ly rượu độc, thân thể mẫu thân ngã vào trong lòng phụ thân, nàng mới biết, hóa ra trên cõi đời này còn có những chuyện vô cùng đáng sợ.
Cũng không lâu lắm, một ngọn lửa lớn bao chùm lên cung điện của mẫu thân, còn nàng bị các ám vệ bên cạnh mang đi, giãy giụa nhìn ngọn lửa hừng hừng nuốt trọn đi dung nhan đẹp đẽ kia, tất cả hi vọng đều hóa thành tro tàn.
Sau lần đó, một quãng thời gian dài, nàng đi theo tên đao phủ đã giết mẫu thân nàng học cách làm Đế Vương, trong mấy năm đó, dường như nàng mất đi năng lực mở miệng.
Mà tạo thành tất cả những bi kịch này, là do một nửa giới quý tộc trong Lê Châu Thành. Trong đó, dẫn đầu là bộ tộc Tư Đồ kia. Lý do, bất quá là do Tần Gia giúp đỡ cho Hoàng Đế xây dựng chính sách cai trị mới, động chạm đến lợi ích của giới quý tộc. Có điều cuối cùng, cải cách của Hoàng Đế chưa thành công, ngược lại hại chết nhiều mạng người của Tần gia.
Bách Lý Dực nói nhảm một hồi, cuối cùng cũng coi như trút được một phần gánh nặng trong lòng, Bách Lý Dực đưa tay, kính rượu cho mẫu thân, đổ xuống nền đất xung quanh, nắm tay Thanh Vũ đứng lên, lại cung kính hành lễ, lúc này mới mang người rời đi.
Tiếng xe ngựa lộc cộc xa dần, ánh nến trước mộ đã cháy hết từ lâu, mặt trời cũng đã ngả về phía tây, từ trong rừng có một bóng người đi ra, đứng trước mộ phần.
Đó mà một nam nhân phi thường anh tuấn, chỉ là khóe mắt đã dày đặc vết nhăn, thân hình cũng đã hơi lọm khọm, biểu lộ hắn cũng không còn trẻ nữa. Hắn nhìn bia mộ, nhìn thấy 4 chữ, "Tầm Lam Chi Mộ." Con ngươi thâm thúy ám quang. Một lúc lâu, mới mở miệng nói một câu, "Nàng đã trở về thăm ngươi, đúng không? Như vậy khẳng định đã kể cho ngươi nghe chuyện Tư Đồ gia."
"Nếu nàng nói rồi, ta cũng không nhiều lời nữa. Chuyện ta đáp ứng ngươi, cũng đã sắp đạt được rồi. Ngươi cũng thấy đấy, nàng hiện tại đã lớn rồi, yên tâm, chẳng bao lâu nữa, ta cũng có thể theo ngươi."
Giọng nói của nam nhân kia trầm ấm mà lại ôn nhu, thăm thẳm vang trong rừng cây rậm rạp. Nội thị đi theo phía sau hắn không dám ngẩng đầu, hắn nhìn bầu trời, nhìn cánh lá lay động, nói thầm một tiếng, "Gió nổi lên rồi."
Giống như khẳng định ý nghĩ của hắn, không quá một hồi,gió thổi đến ngày càng mãnh liệt. Cơn mưa mùa hạ cứ như thế mãnh liệt kéo tới, bầu trời bất an rung chuyển theo cơn mưa, tựa hồ đang ám chỉ, những ngày sau này, gió nổi mây vần.
Ra khỏi rừng không lâu, cơn mưa mùa hạ bắt đầu ập tới. Trận mưa mãnh liệt như vậy buộc Bách Lý Dực phải dừng xe, mang theo mọi người trốn vào trong Trường Đình cách đó không xa, chờ mưa tạnh. Trận mưa xối xả dội xuống, Thanh Vũ nắm chặt tay Bách Lý Dực, ỷ ôi trong lòng Bách Lý Dực nhìn màn mưa không nói lời nào. Chỉ cần nắm chặt bàn tay này, mỗi giờ mỗi khắc có Bách Lý Dực bên cạnh, đối với Thanh Vũ mà nói, dù có thế nào cũng là 2 chữ "An yên".
Từ khi thăm mộ trở về, Thanh Vũ vẫn chưa nói lời nào an ủi Bách Lý Dực. Nhưng Bách Lý Dực biết, bất cứ lúc nào, Thanh Vũ đều ở bên cạnh, đó chính là lời cam kết tốt nhất đối với Bách Lý Dực.
Mưa to cứ như thế trút xuống, sau khi hạt mưa bắt đầu nhỏ đi, Bách Lý Dực liền dẫn theo mọi người trở về khách điếm. Lưu lại Lê Châu Thành một đêm, ngày hôm sau lẳng lặng không một tiếng động rời về Trữ Châu.
Trữ Châu, Thanh Ninh thành.
Sau khi vào giữa hè, trận mưa mùa hè cũng trút xuống bên trong thành trì tiếp giáp với Khương Hồ này. Giọt mưa lớn rơi xuống đình viện, bắn lên thành bọt nước như muốn tẩy xóa đi bụi bặm nơi đây.
Thanh Vũ ngồi ở trong phòng nhìn mưa đang không ngừng chút xuống, khẽ cau mày. Mà bên cạnh nàng, có một đứa bé chưa đến 6 tháng tuổi đang nằm trong nôi ngủ say sưa, bên khóe miệng còn vương một vệt nước miếng.
Một tháng trước, Thanh Vũ cùng Bách Lý Dực đã tới Trữ Châu, tiến vào trong tòa phủ đệ mà Hoàng Đế ngự tứ. Thanh Vũ được Bách Lý Dực tìm một lý do tùy tiện an bài trong hậu viện. Đám người của Thương phủ cùng nàng đi tới Trữ Châu cũng bị nàng tìm một lý do hợp lý nào đó điều đi.
Vào ở hơn tháng, Thanh Vũ vội vàng xử lý những việc tồn đọng thời gian trước, mà Bách Lý Dực cũng đến doanh trại nhận chức, chỉnh đốn lại mãng phu kiêu căng khó thuần trong doanh trại. Thời điểm này hai người đều rất bận rộn, ngoại từ buổi tối, bình thường rất hiếm gặp nhau.
Chuyện trong phủ Thanh Vũ đều đã xử lý hết, nàng nhàm chán ngồi trong biệt viện. Vừa vặn đứa bé kia đang say giấc nồng, từ lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ kia, Thanh Vũ đã vô cùng yêu thích, vì vậy tranh thủ thời gian rảnh rỗi, An Dung liền ở bên cạnh nàng, chỉ nàng cách nuôi nấng và dạy bảo đứa bé.
Lúc mới đầu, nàng cùng Bách Lý Dực đều luống cuống tay chân, về sau Thanh Vũ cũng biết cách dỗ dành đứa trẻ kia, không thể không nói, trong vòng 1 tháng ngắn ngủi này, Thanh Vũ đúng là càng ngày càng có dáng vẻ của một mẫu thân.
Buổi trưa vừa qua, liền có một trận mưa to trút xuống, đứa bé giật mình tỉnh dậy, Thanh Vũ chơi với đứa bé một lúc, vất vả lắm mới dỗ được đứa trẻ ham ngủ kia ngủ tiếp, Thanh Vũ lại bắt đầu lo lắng cho Bách Lý Dực. Mưa lớn như vậy mà còn phải đến doanh trại, lại còn không mang theo ô, nếu như chạy về đây nhiễm phong hàn thì phải thế nào?
Trong lòng lo lắng như vậy, nghe tiếng mưa nàng lại càng không giữ được bình tĩnh, vì vậy không phát hiện được tiếng bước chân đang tiến vào. Một đôi dày ướt đẫm nước mưa đang đứng ngoài cửa, trên đầu đội nón ướt nhẹp đứng ở ngoài cửa nhìn vào, bỏ nón xuống, tiện tay đưa cho thị nữ đứng ở một bên, nhìn về phía nữ tử đang ngồi si ngốc kia, nhíu mày hỏi, "Vũ nhi thế nào? Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy, ngay cả ta trở về cũng không phát hiện được."
Nói xong lời cuối cùng, dường như có chút bất mãn. Thanh Vũ nghe thấy giọng nói này, quay đầu nhìn người đang tiến đến, đôi mắt đột nhiên sáng lên, đứng lên đón đối phương. Bách Lý Dực nhìn thấy nàng cao hứng như vậy, cũng không tính toán vừa nãy nàng trầm tư điều gì, nắm lấy tay nàng, áp chế nàng ngồi xuống, "Ngồi, không cần ngươi hầu hạ."
Vừa nói, vừa đi lên trước, vừa đến trước mặt Thanh Vũ, đã bị Thanh Vũ nắm lấy. Thanh Vũ lôi kéo tay Bách Lý Dực, ra hiệu cho Bách Lý Dực khom lưng, mày mò lau tóc cho nàng, Bách Lý Dực nhìn bộ dạng lo lắng của nàng. Đưa tay, bắt được bàn tay không an phận của Thanh Vũ, dở khóc dở cười nói, "Không cần sờ soạng, lúc về Phó tướng trong quân đã lấy ô cho ta, không bị ướt."
Thanh Vũ cũng hiểu được phản ứng của mình hơi thái quá, buông lòng tay, phẫn nộ trở lại ghế ngồi. Bách Lý Dực đưa tay ôm nàng vào trong lồng ngực, dùng cằm cọ cọ lên đầu nàng, ôn nhu nói, "Ăn cơm xong chưa?"
Thanh Vũ gật gù, nắm chặt tay nàng, viết vào lòng bàn tay nàng, 【 Ăn. 】
"Còn nàng thì sao?" Bách Lý Dực chuyển ánh mắt nhìn về phía đứa bé đang ngủ ngon lành trong nôi.
【 Cũng ăn rồi. 】
Bách Lý Dực nghe vậy, cúi người ôm Thanh Vũ, đưa tay nhéo nhéo 2 gò má của đứa bé, nhìn chằm chằm vào nước miếng còn vương trên khóe miệng nàng, "Chẳng trách lại ngủ ngon như vậy, sau này khi ta trở về, không muốn cho tiểu nha đầu này ăn no như vậy, mỗi lần gặp ta đều ngủ ngon lành như vậy! Ăn ngủ, ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, một ngày có 12 canh giờ đều thấy nàng nằm lì trên giường, nàng chả giống với tiểu nha đầu nhị thúc Vinh Nhị kia, tiểu nha đầu đó hoạt bát lăn lê bò toài lắm."
"......" Thanh Vũ để nàng tùy ý ôm mình, nghe thấy nàng ở bên tai mình thao thao bất tuyệt oán hận tiểu nha đầu như vậy, lắc đầu một cái, đưa tay, viết xuống lòng bàn tay nàng, 【 Ngươi ăn chưa? Nếu như chưa ăn ta sẽ cùng ngươi ăn một chút. 】
Tiểu thê tử chiều mình như thế, Bách Lý Dực vui vẻ một hồi. Ôm thân thể mềm mại trong lồng ngực, nàng cúi đầu hôn lên gò má Thanh Vũ, đáp một tiếng, "Được." Quay đầu, liền nói với thị nữ bên cạnh, "Người đến, truyền lệnh."
Thanh Vũ thấy nàng vui vẻ, cũng cười cười.