Thanh Vũ

Chương 57: Chuyện cầu hôn




Là một tổ chức khá kín tiếng của Bắc Hoa, rất ít người biết đến tên Viện Thanh Đằng. Có điều bởi vì hai mươi mấy năm trước hoạt động liên tiếp, đến bây giờ coi như là vắng lặng, không ít người Thương Châu cho rằng, chỉ cần ra một cái giá hợp lý, thì có thể thuê được đội hộ vệ hộ tống an toàn.

Đại đa số mọi người đều biết, Viện Thanh Đằng chỉ hộ tống những đồ quý, vì vậy không khỏi thèm nhỏ dãi, bình thường rất ít khi dùng cờ hiệu. Có chừng mấy lần, cũng là mang tới gió tanh mưa máu.

Bởi vậy, vẫn là bác bỏ ý kiến cho rằng đến cầu hôn công tử Thanh Vũ, mọi người đều cho rằng Thương Phủ thuê đội hộ vệ này vận chuyển một món hàng giá trị nào đó, mới mời Viện Thanh Đằng.

Mọi người ở đây đều nhiệt liệt thảo luận, còn nhóm ngựa thồ kia dĩ nhiên lẳng lặng không tiếng động đi tới cửa phủ Thương Phủ. Nam tử trung niên dẫn đầu đoàn tung người xuống ngựa, một hộ vệ hiểu ý, đi tới cửa lớn đưa thiếp bái phỏng giao cho người gác cổng, làm phiền hắn đi thông báo.

Toàn bộ đoàn ngựa thồ cũng xuống ngựa, chỉnh tề đứng cạnh hàng hóa, ánh mắt ngưng tụ không nói một lời. Giữa đông lạnh, nam tử trung niên kia nhét tay vào ống tay áo, an tĩnh đứng đợi hạ nhân đi thông báo.

Rất nhanh, có một người vội vã đi về phía cửa phủ. Xa xa có thể nhìn thấy nam nhân mặc thanh sam ở cửa, cao giọng hô, "Hóa ra Vinh Nhị huynh thật sự đến rồi, nếu không phải nhận được bái thiếp, chỉ sợ là nghe đám hạ nhân nói ta cũng không dám tin, đến, đến, mời đến, mời đến."

Người đang đi đến trên mình mặc y phục hình hoa, vô cùng phong độ, toát lên vẻ nho sinh phong nhã của người Nam Hạ, chính là chủ nhân của Thương Phủ - Thương Chi Thu. Nhanh chân đi đến bên cạnh nam nhân mặc thanh sam, đưa tay lôi kéo hắn vào bên trong, "Đến, trời lạnh, đi vào phủ nhanh một chút."

Nói xong, liền muốn đi.

Vinh Nhị nhìn thương nhân khôn khéo trước mắt, từ chối hắn kéo tay, trên mặt nở một nụ cười, "Nhận được nhiệt tình của Thương huynh, nhiều năm không gặp vẫn nhớ rõ Vinh Nhị như vậy. Chỉ có điều, ta mà theo ngươi đi vào, thì thật khó xử cho đội người của ta đây." Nói xong quay lưng, đưa tay chỉ về hàng người đang chỉnh tề đứng trên phố, nói, "Ngươi nhìn, người của ta ở chỗ này, vẫn chờ Thương huynh an bài đây."

Thương Chi Thu nhìn đoàn ngựa thồ này, trong lòng đã sớm biết, trên mặt vẫn làm bộ giật mình, "Chuyện này.........Chuyến này Vinh Nhị huynh đến, là muốn giao hàng?"

Vinh Nhị lắc đầu một cái, nói, "Lần này không phải là giao hàng, ta a, là tới tặng lễ. Thương huynh, chúc mừng a, gần đến cuối năm, là chuyện tốt của tương lai a." Nói xong, chắp tay.

Thương Chi Thu nhìn tư thế này, trầm ngâm một hồi, liền hỏi. "Vị kia cũng đã tới?"

Vinh Nhị nghe vậy, lắc đầu một cái, "Chuyện của chủ nhân, làm thuộc hạ như ta cũng không biết được. Công tử nếu đến, chỉ sợ là mới đến mà thôi."

Nói xong lời này, sắc mặt Vinh Nhị có chút quái lạ, nội tâm âm thầm nghĩ, không chỉ là mới đến, sợ là đã ở bên cạnh Thanh Vũ công tử rồi, hẳn vô cùng bận rộn a.

Thương Chi Thu nghĩ hắn nói cũng đúng, cũng không trì hoãn ở cửa, lập tức hạ lệnh, đem người dẫn vào, đương nhiên, cũng bao gồm cả đống vễ vật kia.

Sáng sớm hôm sau, tin tức Thanh Vũ công tử của Thương phủ đính hôn truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ Thương Châu.

Viện Thanh Đằng là đệ nhất áp tiêu của Cửu Châu tự mình hộ tống sính lễ đến, dĩ nhiên là một đề tài vô cùng sôi nổi để thảo luận, chủ đề càng bàn tán lợi hại hơn, chính là nữ tử của Thương phủ --- Thương Thanh Vũ là ai, không nói đến việc nàng xử lý sự vụ của Thương Gia trong vòng 4 năm, đem cửa tiệm của Thương Gia mở rộng khắp Cửu Châu, mánh khóe cũng không ít a. Chỉ cần nói đến thân phận nữ tử của Thương Chi Thu, cũng dẫn tới vô số nam nhân tới cầu thân.

Không chút khách khí nói, là người duy nhất kế thừa sản nghiệp của Thương Gia, ai có thể cưới được nàng, cơ hồ chính là nắm 1/4 bạc của Nam Hạ. Từ mấy năm trước, người theo đuổi nàng, bất luận thân phận hay gia thế thế nào, dĩ nhiên đạp phá mấy cửa phủ Thương Gia rồi. Thương Chi Thu chỉ nói một câu, nói là để nàng quyết định hôn sự của mình, bất kể sang hèn, nàng ưng là được.

Năm ngoái là thời điểm nàng thành niên, không biết bao nhiêu người đến cầu thân, kết quả lại nghe thấy vị thiếu chủ nhân của Thương Gia này nói là đã có ý trung nhân, cũng mất đi dũng khí tranh chấp. Vốn tưởng rằng đầu năm nay nàng sẽ xuất giá, nhưng đợi đến cuối năm cũng không thấy chuyện gì phát sinh. Mọi người lúc này mới đoán, vị hôn phu chưa cưới kia chỉ là thuận miệng bịa đặt mà thôi.

Lần này, Thanh Vũ công tử là thật phải gả rồi. Tin tức vừa truyền ra, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim của các công tử mến mộ nàng.

Sau khi tan nát cõi lòng, nghĩ tới vị hôn phu của Thanh Vũ công tử nếu không giàu sang ắt cũng phú quý, không phải như vậy, làm sao có thể tốn nhiều ngân lượng mời Viện Thanh Đằng hộ tống sính lễ tới được? Lén lút đem hết những nhân vật có máu mặt, thế gia hiển hách trong Cửu Châu xếp thành hàng, cẩn thận đối chiếu xem ai phù hợp nhất.

Còn đối với các lão bách tính mà nói, mọi người không nghĩ nhiều như vậy, Thương gia vẫn là nhà lương thiện, từ sau khi Thanh Vũ tiếp nhận một phần các cửa tiệm, danh tiếng lại càng ngày càng tốt lên. Những năm này nàng làm rất nhiều việc thiện, nếu không phải là tu cầu sửa đường, liền sẽ là nâng đỡ các ngành nghề cũ, bách tính các nơi trong Cửu Châu ít nhiều đều từng nhận ân huệ của nàng. Những ân huệ nhỏ nhất cũng được từng người ghi nhớ, mọi người cảm kích nàng, nghe thấy nàng được gả cho người tốt, cũng cảm thấy vui vẻ.

Đương nhiên, cũng không ít người ganh ghét. Tỷ như mấy người nói, nếu là gả cho nhà quyền thế, làm sao có khả năng làm nữ chủ đương gia? Tám phần mười là làm thiếp.

Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi đầy trời.

Chờ đến khi Thanh Vũ nhận được tin tức, đã là chạng vạng tối ngày hôm sau. Nhìn thấy tờ giấy trong tay do phụ thân đưa tới, Thanh Vũ quay đầu, nhìn về phía Bách Lý Dực đang tựa người nằm trên giường xem sách, ánh mắt sáng ngời lúc này bịt kín một tầng hơi nước.

Đem tờ giấy đốt đi, Thanh Vũ tiến lên, ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn Bách Lý Dực không chớp mắt. Bách Lý Dực vốn dĩ đang chăm chú đọc sách, cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt đang nhìn vào mình, chuyển tầm mắt đang tập trung trong trang sách ra, chăm chú nhìn nữ tử thanh tú kia, cười nói, "Làm sao vây? Nhìn ta chằm chằm như vậy?"

Thanh Vũ nhìn nàng, nhìn một hồi lâu, mới đưa tay, nắm lấy tay nàng, mở ra bàn tay của nàng, dùng ngón tay mềm mại phác họa vào lòng bàn tay nàng, 【 Ngươi làm? 】

Bách Lý Dực suy nghĩ một hồi, mới hiểu được ý nàng đang nói. Tính toán ngày tháng, đội ngũ sính lễ do Vinh Nhị đưa đến, hẳn cũng đã đến Thương Châu rồi, xem ra, lúc này cũng đã gặp Thương Chi Thu, nghiêng thân, chắp tay trước ngực, đem tay Thanh Vũ kẹp trong tay mình, nói, "Ừ, Vậy chuyện phụ thân ngươi vừa đưa tới, hẳn là chuyện này?"

Thanh Vũ gật đầu.

Bách Lý Dực cười cười, lại nói, "Vinh Nhị cũng đã đến, chắc ta cũng có thể ra mặt rồi. Ngày mai mang ta trở lại, gặp phụ thân ngươi một chút, thế nào?"

Gật gù, Thanh Vũ đáp ứng với yêu cầu của nàng.

Bách Lý Dực thấy mình nói cái gì nàng cũng đáp ứng, không khỏi đưa tay, yêu thương sờ đầu nàng, "Thương Chi Thu cũng sắp thành Nhạc phụ của ta, ta vẫn chưa hỏi qua ý kiến của ngươi. Tuy rằng ta hiểu được, ngươi sẽ đồng ý, thế nhưng sợ ngươi đổi ý, ta muốn hỏi một câu." Bách Lý dực nhìn chăm chú vào con ngươi trong trẻo của Thanh Vũ, trịnh trọng nói, "Ngày hợp với ngày sinh tháng đẻ của ngươi và ta, chính là mùng 2 năm sau, trước đó, nếu như ngươi muốn đổi ý, đều có thể đổi ý. Vì lẽ đó, ta hỏi một lần nữa, ngươi đồng ý gả cho ta sao?"

Thanh Vũ cũng nhìn nàng, mím môi, yên lặng một hồi lâu, mới chậm rãi gật gù. Bách Lý Dực nắm chặt tay nàng, nhìn nàng thật lâu, "Xác định?"

Gật đầu.

"Không hối hận?"

Gật đầu.

"Coi như hiện tại, ta không thể danh chính ngôn thuận mang ngươi về Lương Châu, trở thành chính thê trên danh nghĩa của ta, ngươi cũng không hối hận?"

Gật đầu.

Bách Lý Dực muốn nhanh chóng hỏi xong các câu hỏi, thấy Thanh Vũ hăng hái gật đầu, không một tia phản đối. Bách Lý Dực nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng vỗ hai lần, "Vậy thì tốt, mọi việc còn lại đều giao cho ta, ngươi cứ an tâm làm tân nương đi."

Thanh Vũ gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời.

Dáng vẻ nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu như vậy, ở trong mắt Bách Lý Dực mà nói, thật sự là quá điềm tĩnh. Vốn tưởng rằng nàng sẽ mãn nguyện đến mức khóc lên trên vai Bách Lý Dực, Bách Lý Dực không nhịn được, vứt quyển sách trên tay xuống, đưa tay ôm lấy eo thon của Thanh Vũ, dùng lực lớn, đem nàng đặt vào trong chăn.

Đem Thanh Vũ đặt nằm dưới thân, Bách Lý Dực chùm chăn lên người mình. Cứ như thế, trong đêm đông lạnh lẽo kia, hai người ôm chặt lấy nhau trong chăn ấm áp. Thân thể ấm áp của Bách Lý Dực đè lên thân thể có chút lạnh lẽo của Thanh Vũ, dừng mắt chăm chú nhìn con ngươi có chút bối rối của nàng, khẽ cau mày, một tay đẩy thân thể lên, một tay vuốt ve gò má Thanh Vũ, có chút ảo não nói, "Ta cho rằng, ngươi sẽ rất vui. Chẳng lẽ là do ta làm không đúng? Nếu ngươi không vừa ý thì nói cho ta biết."

Bách Lý Dực hảo hảo nghĩ lại một hồi, chỉ cảm thấy tất cả kế hoạch đều do mình tự quyết định, cũng không ổn cho lắm. Nhưng thấy phản ứng của Thanh Vũ như vậy, thực làm cho Bách Lý Dực cũng hơi khó chịu.

Thanh Vũ cũng hiểu được, nàng không biểu lộ ra dáng vẻ mừng rỡ gì, cũng làm cho Bách Lý Dực có chút cảm giác thất bại. Giơ tay động viên, nâng hai gò má của Bách Lý Dực lên, mỉm cười nhìn Bách Lý Dực. Đem mừng rỡ trong lòng thể hiện qua ánh mắt cho Bách Lý Dực nhìn thấy. Nếu như giờ khắc này nàng có thể mở miệng, nàng có thể giải thích tại sao không bất ngờ gì với những điều Bách Lý Dực an bài.

Nàng nhất định sẽ nói, "Bởi vì ta biết a, đời này ta chỉ nguyện gả cho ngươi."

Nhưng cái gì nàng cũng không thể nói được, chỉ có thể nâng mặt Bách Lý Dực, cứ như vậy chăm chú nhìn Bách Lý Dực, mãi cho đến khi hai hàng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

Bách Lý Dực nhìn thấy như vậy, vô cùng đau lòng, trong nháy mắt, mũi chua mắt trướng, dịu dàng dùng ngón tay lau đi nước mắt nàng, Bách Lý Dực ôn nhu nói, "Tại sao lại khóc? Đáng yêu như thế, cũng không phải tốt. Nếu có lần sau nữa, ta không dám hỏi ngươi a."

"Được rồi được rồi, đừng khóc, đều tại ta, trách ta." Bách Lý Dực nhẹ giọng dụ dỗ nữ tử dưới thân thể, dịu dàng vuốt ve hai gò má nàng.

Thanh Vũ nháy mắt mấy cái, có gắng kìm nén nước mắt. Hai tay từ trên gò má Bách Lý Dực trượt xuống, dọc theo vạt áo của Bách Lý Dực đi xuống, cởi ra trung y của Bách Lý Dực, đem bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên lưng Bách Lý Dực.

Hai tay siết chặt sau lưng Bách Lý Dực, Thanh Vũ dùng sức ôm đối phương, đem cả người Bách Lý Dực ôm trong ngực mình.

Bách Lý Dực sợ mình sẽ ép nàng đến bị thương, hai tay chống trên giường, tùy ý để nàng treo trên người mình, tạo thành một lỗ hở, gió lạnh vù vù thổi vào. Thanh Vũ co rúm thân thể lại, đem gò má vùi vào cổ Bách Lý Dực, dùng sức ôm Bách Lý Dực.

Bàn tay đặt sau lưng Bách Lý Dực kia, không an phận bắt đầu chuyện động. Ngón trỏ tay phải khẽ vẽ vẽ lên sống lưng Bách Lý Dực, phác họa lên đó 2 chữ 【 Yêu ngươi 】

Mỗi một nét phác họa trên lưng Bách Lý Dực, đều làm Bách Lý Dực nhẹ nhàng run rẩy. Cuối cũng vẫn là sợ nàng lạnh, Bách Lý Dực cúi người, đem thân thể Thanh Vũ một lần nữa ép trở về giường. Đè thân thể mình lên người nàng, lúc sống lưng của nàng vững vàng áp xuống giường, Bách Lý Dực đưa tay phải ra, ngón tay cái chặn làn môi mịn màng của nàng, sờ tới sờ lui, khàn khàn nói, "Ta biết, ta biết."

Mà một tay kia, nhẹ nhàng trượt đến bên eo nàng, mò tới thắt lưng của Thanh Vũ.

Y phục rơi xuống, từ trong chăn ấm áp ném ra. Bách Lý Dực tranh thủ thời gian, giật mạnh màn che bên cạnh, đèn đuốc không chiếu xuống được giường chiếu hỗn loạn. Bên trong mập mờ u ám. Sống lưng trơn bóng của Thanh Vũ được đặt trên giường, Bách Lý Dực đẩy chăn trên lưng mình xuống, dùng sức mút vào đóa hoa hồng mai mỹ lệ kia. Không có ánh sáng, Thanh Vũ nhấp nhô theo động tác của Bách Lý Dực, những dấu ấn kia, thật giống như hồng mai trong tuyết, theo gió tuyết chậm rãi nở ra.

Hoa mai được sưởi ấm, phòng đầy ám hương.

_________________________________

Hôm nay 4 chương, tại hạ mệt lắm rồi, mặc dù biết mọi người đọc đến chỗ này háo hức ăn thịt lắm rồi, nhưng tại hạ lực bất tòng tâm, hẹn mọi người ngày mai ăn thịt từ sáng sớm, Ây Da!!! Mệt chết ta T____T

Tớ Tên Kun