Năm năm
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà năm năm vội vã đã trôi qua. Đảo mắt, lại là một năm mới.
Chiết Lâu Tây Thành là nơi nổi danh nhất chiêu mộ anh hùng trong Châu Thành. Phàm là nhân vật có máu mặt ở Nam Hạ đều mong muốn tới nơi này vung tiền như rác, uống mấy chén rượu thưởng thức dung mạo xinh đẹp của ca kỹ nơi này. Sau đó lưu lại giai thoại của mình, truyền tụng hậu thế.
Đương nhiên, Ngũ công tử Thương Lạc cũng muốn làm như vậy, nhưng thúc phụ Ngự Sử đại nhân của hắn thật sự không ưa gì hành vi của hắn. Dùng cái ria mép cắt sửa chỉnh tề, y quan thẳng tắp, toàn bộ toát lên vẻ chính khí của Ngự Sử Đại Nhân. Đối với hành vi của hắn là một loại sỉ nhục, thật sự là làm mất mặt Đại Hạ.
Kết quả sáng nay lên triều, Ngự sử đại thúc của hắn tố hắn một quyển. Làm cho Ngũ công tử, Ấy không, bây giờ phải gọi là Tần Vương phủ tương đối đau đầu. Vì vậy, mặc dù đang ngắm nhìn vũ đạo tuyệt đẹp, hắn vẫn chống tay nâng quai hàm hình thành tư thế chữ "bát"
"Aizz......" Bây giờ là thời cuộc hỗn loạn rồi, Tần Vương đang nằm trong khuê các lặng lẽ thở dài, ai oán xót thương bản thân mình.
Ngồi bên cạnh hắn làm một vị công tử áo gấm đang nhấp môi uống rượu, ánh mắt liếc sang nhìn hắn hỏi, "Làm sao?"
Người ở bốn phía đều đem tầm mắt rơi trên người bọn họ, tuy rằng ca vũ vẫn đang tiếp tục, nhưng dường như người nghe cũng không chú ý tới.
Tần vương Thương Lạc nâng cằm hướng về người vừa lên tiếng kia nhìn một chút, "Thùy Nhị ca, ta còn cam tâm tình nguyện ngồi đây nghe ngươi nói chuyện. Có thể ngồi đây nói chuyện với ngươi còn hơn gấp ngàn lần nghe cô nương kia hát, nào giống như Ngự Sử kia a. Hắn nói lời nào, lời ấy chẳng hay ho chút nào, om sòm."
Ngồi bên cạnh hắn chính là Bách Lý Dực, đang mặc trên mình cẩm phục màu trắng của Vương gia, dùng dây màu đỏ cột tóc. Thân hình ngồi thẳng trên ghế, cả người rất có vẻ như rất yếu đuối, lại tự như toát lên một vẻ kiên cường. Mấy năm qua, khuôn mặt nàng càng ngày càng thêm đẹp động lòng người. Nếu như không phải người này so với Tần vương Thương Lạc còn cao hơn nửa cái đầu, cùng với võ nghệ không kém ai, còn suốt ngày từ Vương phủ đi tới các nơi trăng hoa thưởng nguyệt, hẳn là quý tộc vương triều Nam Hạ cũng hoài nghi có phải nam tử hay không.
Cũng may, ở Nam Hạ cũng không phải chưa từng sinh ra nam tử như vậy, so với hắn còn kiều mị hơn nhiều. Cũng tỷ như Linh Tê công tử rất được sủng ái của tiên đế. Năm đó là phong hoa tuyệt đại của Châu Thành a, nghe người ta nói, chỉ cần nhìn thấy hắn liền tùy xuống dưới chân hắn. Hiển nhiên, bây giờ Bách Lý Dực cũng có chiều hướng này.
Châu Thành là nơi phi thường coi trọng nhan sắc bên ngoài, bởi vì hoàng đình Nam Hạ đều có tướng mạo tương đối đẹp, mà tướng mạo các vị quý tộc tương tối đẹp. Cho nên nói, nếu như ngoại hình ngươi ổn, ở Châu Thành sẽ có rất nhiều cơ hội cho ngươi. Châu Thành quả nhiên là địa phương coi trọng vẻ bề ngoài a.
Vẻ ngoài của Bách Lý Dực nhất định là niềm mơ ước của nhiều người. Đương nhiên, tuy rằng có rất nhiều người thật sự thưởng thức, nhưng có có không ít người có tâm tư bỉ ổi. Những thứ xinh đẹp, bất kể là nam nữ, đối với người có vẻ ngoài đẹp như thế đều có tư tưởng muốn chiếm giữ. Nhưng xét tới thân phận của Bách Lý Dực, vẫn chưa có người nào dám manh động.
Nàng đang tự rót rượu cho mình, một tay cầm vò rượu, một tay cầm chén rượu, ngón tay thon dài trắng nõn. Rượu chảy thành một sợi dài tụ họp trong chén, gò má nàng phản chiếu trong chén rượu, ánh đèn màu đỏ càng tô hồng lên làn da trắng nõn của nàng, càng làm tăng thêm mấy phần kiều diễm. Nhìn hàng loạt động tác động lòng người của nàng, làm cho không ít người nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, sau đó cuống quýt cầm lên chén trà vội vã uống.
Chén trà va chạm vào nhau tạo thành tiếng truyền tới tai Tần Vương, hắn đảo mắt liếc nhìn mấy người đang hoản loạn kia, phát hiện là một đám bạn cũ, liền cười khinh bỉ một tiếng, sau đó lên tiếng, "Mấy người các ngươi thật là không có tiền đồ, cũng không phải chưa từng thấy, làm sao lại biến thành bộ dạng này? Thật sự là mất mặt, mấy người......"
Mấy người kia bị nói cũng thành quen, sau khi uống trà xong đáp lời, "Bộ dạng của Đại Vương quả thật là tuyệt sắc, không thể trách chúng ta động tâm tư." Hắn tính vỗn luôn thẳng thắn, chỉ có người nghe là không thoải mái.
Tần vương vỗ bàn một cái, tức giận nói, "Nói cho mấy người các ngươi biết, thu lại tâm tư của các ngươi đi, Thùy Nhị ca là ai mà các ngươi dám có ý đồ với nàng." Lời này của hắn cũng không biết là đã nói bao nhiêu lần, mọi người nghe xong lại coi như không nghe thấy, haha cười nói một chút. Có mấy người mới tới còn không hiểu tình hình, nghe xong câu nói chỉ trợn mắt ngoác mồm, sau đó hai mắt nhìn nhau, trao đổi tầm mắt một phen, Xem, này nhất định là hiểu lầm rồi.
Người trong cuộc như Bách Lý Dực lại tỏ vẻ không quan tâm chút nào, chỉ lắc chén rượu, hướng lên cạn sạch. Tóc dài được buộc chặt theo hàng loạt động tác của nàng tạo thành đường vòng cung đẹp đẽ. Đông tác này của nàng lại khiến cho người ta ngắm nhìn đến trợn tròn mắt. Nàng uống xong chén rượu kia, bên môi còn vương giọt rượu, ở dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng trong trẻo, sóng mắt có lưu quang chuyển động, cả người toát lên vẻ tuyệt diễm.
Bách Lý Dực hướng Tần vương Thương Lạc nhíu mày, âm thanh trước sau vẫn lạnh nhạt, "Ngự sử lại kết tội ngươi cái gì?"
Ở chung năm năm, Thương Lạc đối với bộ dạng này của nàng vẫn chưa có sức đề kháng. Nghe Bách Lý Dực nói như vậy, hình tượng soái ca của hắn liền xụp đổ, hoàn toàn không còn khí thế như vừa nãy.
Một nhân sĩ biết chuyện cấp tốc lên tiếng, "Còn có thể là cái gì, không phải là nói Ngũ công tử không nên đến nơi trăng hoa này chứ? Có điều, hiện nay lại thêm một...." Hắn trước đây cùng chơi với Thương Lạc, bây giờ Thương Lạc được phong vương, hắn vẫn theo thói quen ngày xưa gọi hắn là Ngũ công tử.
Mọi người nhìn hắn khó hiểu, hắn đem tầm mắt chuyển tới trên người Bách Lý Dực, Bách Lý Dực nhíu nhíu mày, ra hiệu hắn nói tiếp. Nhân sĩ biết ý hắng giọng một cái, thỏa mãn kì quái trong lòng mọi người nói, "Vậy ta nói a, ta nghe một vị công công hầu bên cạnh Hoàng Đế nói, ngày hôm qua vị Ngự Sử kia ở trên triều nêu tội hắn, còn thêm một cái, Tần Vương cùng Thụy Vương hình như có đoạn tụ*(ý nói yêu nhau). Lúc đó vị công công kia còn hỏi ta, có phải có chuyện như thế không?.........Chà Chà."
"Phụt........." Mọi người lặng yên. Từng người ở trong lòng nhổ nước bọt Ngự sử, ngài đã sớm đem việc này báo cáo rồi.....
Tần vương ai oán, hắn ai oán nhìn Bách Lý Dực, lại ai oán thở dài một hơi, "Aizzz, cũng không phải sao. Sau khi hạ triều, phụ thân liền đem ta gọi vào Kiến Chương Cung, ta cũng hiểu được vị Ngự Sử này còn chưa nói hết chuyện a. Aizzz, đoạn tụ a, ta ngược lại thật muốn, chỉ có Thùy Nhị ca là không muốn a.........Quả thật là buồn chết ta." Hắn làm vẻ mặt này, quả nhiên là làm trò cho mọi người. Mọi người không chút khách khí cười ha ha.
Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng người, sau đó nắm lấy tay Bách Lý Dực, ánh mắt chan chứa nhìn nàng, "Không bằng, Nhị ca liền muốn thiếp đi......" Nói xong còn một mặt e thẹn. Mọi người nhìn hắn trợn mắt ngoác mồm.
Bách Lý Dực chỉ rút tay ra khỏi tay hắn, "Thảo nào Ngự Sử muốn kết tội ngươi, ngươi nên hảo hảo khiêm tốn chút đi." Mặt nàng không cảm xúc, giọng nói thì làm cho người ta thấy lạnh.
Tần vương Thương Lạc thì lại một mặt ủ rũ, giả vờ ai thán, "Aizzz, thiếp đây bị lãng quên rồi. Thôi thôi, nhân gia đang gặp hoạn nạn nào còn có ai muốn ta, đến đến đến, lại gảy một khúc đi. Để chúng ta hảo hảo tận hứng." Hắn dũng cảm bưng lên ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch. Nghe theo lời của hắn, mọi người đều hài lòng phụ họa. Ca vũ vốn dĩ đang dừng lại, lại bắt đầu tấu lên ca múa.
Đợi đến khi mặt trăng lên cao, chủ và khách đều vui vẻ. Mọi người mới vui vẻ ra về.
Đầu mùa xuân man mát, một luồng gió mát thổi tới Chiết Lâu Tây Thành. Thương Lạc chỉ cảm thấy một thân mùi rượu đều bị thổi tan, thế nhưng đầu vẫn có một chút chóng mặt. Hắn quay đầu nhìn Bách Lý Dực đang chậm rãi đi ở phía sau, khẽ cười một cái, "Nhị ca, sắc trời còn sớm, theo ta đi ra đầu đường chút đi." Dứt lời liền chạy lại phía sau, đi tới bên cạnh Bách Lý Dực, cùng nàng đồng thời sánh vai mà đi, Bách Lý Dực liếc nhìn sắc trời, cách thời gian cấm đi lại ở trong thành còn một đoạn thời gian, đi một chút ngược lại cũng không đáng kể.
Ngõ nhỏ dài hai bên chăng đầy đèn ám muội. Mập mờ chiếu lên thân thể thật vô cùng kiều diễm. Thương Lạc đi bên cạnh Bách Lý Dực, hiếm thấy khi nói ít như vậy. Hai người sánh vai đi qua ngõ nhỏ Yên Hoa thật dài, phía sau có tùy tùng đi theo bảo vệ.
"Thụy nhị ca đến Châu Thành cũng đã 6 năm rồi phải không?" Thương Lạc mở miệng, xung quanh vô cùng náo động, nhưng tiếng nói của hắn vẫn truyền đến tai Bách Lý Dực rõ rõ ràng ràng.
"Ừ." Bách Lý Dực nhẹ giọng trả lời một câu.
"Sáu năm, cảm giác trôi qua thật nhanh, lập tức liền sáu năm. Nhưng vẫn còn cảm giác như thiếu niên chưa vấn tóc năm nào, bây giờ cũng sắp đến ngày cập quan*(ngày làm lễ trưởng thành)."
"Ừ."
"Thái tử ca ca mấy năm trước thành hôn, mấy năm qua còn nạp không ít mỹ nhân, con trai của hắn gọi ta là thúc phụ cũng sắp hai tuổi rồi. Năm ngoái Tam tỷ ta cũng xuất giá, chúng ta còn đồng thời cưỡi ngựa ngăn cản tân lang đến rước kiệu hoa, hiện nay hài tử của Tam tỷ cũng sắp ra đời."
"Ừ."
"Ngươi không muốn nói gì đó sao?" Nàng chỉ ậm ừ đáp lại Thương Lạc làm cho Thương Lạc cũng muốn phát điên, liền nghiêng đầu nhìn cái gương mặt thiếu niên quen thuộc kia.
"Đang nghe." Nhưng vẫn là âm thanh lạnh lùng quen thuộc.
Thương Lạc hơi có chút nhụt chí, nghiêng đầu lại, chậm rãi cất bước đi, "Kỳ thực, ta cũng không biết nên nói cái gì. Thái tử ca ca kết hôn, Tam tỷ tỷ cũng thành hôn, một ngày nào đó sẽ đến phiên ta. Đây là việc ta vẫn luôn biết trước, nhưng ta không nghĩ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy."
"Ta là nhi tử của Hoàng Đế, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Giống như là ca ca của ta, rõ ràng là thích nữ nhân khác, nhưng không thể không cưới nữ tử nhà Đại Tư Đồ. Mà ta, cũng sẽ như vậy......" Hắn nói chầm chậm, nhưng hoàn toàn không để cho Bách Lý Dực có thể cất lời, vẫn tiếp tục nói.
"Ngày hôm nay phụ thân ra nói chuyện với ta, để các đại thần tính toán việc hôn sự của ta, còn có Tứ ca, cùng với lão Lục. Chúng ta đều rất nhanh làm lễ trưởng thành, dựa theo lẽ thường cũng nên kết hôn." Hắn nói tới chỗ này dừng một chút, "Ngươi hiểu chưa?"
"Ừ." Bách Lý Dực gật gù, nàng cũng là nhi tử của Hoàng Đế, chuyện như vậy, nàng biết đến cũng tuyệt đối không ít.
"Bọn họ nói là chọn người cho ta, nhưng là chỉ là chọn người trong giới quý tộc mà thôi. Thân là người trong cuộc, nhưng ta ngay cả tướng mạo cùng phẩm hạnh của nữ tử kia cũng không biết, còn phải sống cùng suốt một đời." Hắn thở dài một hơi, "Cùng một người mãi cho đến lão a, không phải là chuyện vô cùng buồn sao? Ta không biết Nhị ca ngươi có nghĩ qua hay không, ngược lại ta vẫn luôn suy nghĩ. Ta sẽ nắm tay một cô nương ta thích, cùng mặc áo hỉ đỏ thẫm, dưới hoàng hôn cùng nàng nắm tay đi vào gia tộc của ta, sau đó bồi tiếp nàng đến khi chiều tà, Mộ Cổ Thần Chung*, cứ như vậy cả đời."
Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, đáy mắt mang theo một tia ước mơ, "Từ từ cùng nàng già đi. Ta cũng không cần nạp thiếp, chỉ một người là đủ. Ngươi nghe vậy sẽ thấy buồn cười, thế nhưng là điều ta luôn hằng mong ước."
Ngữ khí của hắn có chút tịch mịch, còn mang theo chút tự giễu, "Con cháu hoàng gia làm gì nói tới chuyện một đời một kiếp yêu một người, thật sự là quá mức ngây thơ."
"Không biết." Bách Lý Dực lắc lắc đầu, cuối cùng dừng một chút, lại nói, "Tiền triều không phải có ví dụ sao?"
Thương Lạc ngơ ngác, sau đó thất thanh nở nụ cười, "Đúng vậy a."
"Ta sau này cũng sẽ như vậy. Không cần nghĩ nhiều, cưới người kia liền hảo hảo chăm sóc nàng, ngươi làm sao biết được ngươi sẽ không thích nàng?" Hiếm thấy Bách Lý Dực hỏi một vấn đề gì, lời này đương nhiên là an ủi Thương Lạc rồi.
"Đúng vậy a." Thương Lạc nghe vậy vẫn có chút buồn bực.
"A Lạc, ngươi vẫn như vậy, vô cùng tốt." Bách Lý Dực tự nhiên thốt một câu chính mình cũng không giải thích được, trên mặt Thương Lạc biểu lộ vô cùng nghi hoặc.
"A?"
Hắn quay đầu, dò hỏi Bách Lý Dực có hàm ý gì, lại phát hiện nàng không nói một lời thong dong đi về phía trước. Bước Chân của Bách Lý Dực vĩnh viễn không nhanh không chậm, y như con người hắn vậy, nhìn lạnh lùng nhưng lại vô cùng ôn hòa. Mặc dù có nhiều tiếng đồn phong lưu, nhưng vĩnh viễn luôn kiên cường như tùng trúc, hoàn toàn không giống như mọi người nói nàng là Vương Gia háo sắc tầm thường.
Bách Lý Dực bước nhanh, "Nhanh không đến giờ cấm đi lại, không thể quay lại sẽ khiến Thanh Vũ lo lắng."
Thương Lạc nhìn thấy bóng lưng của nàng, chỉ một mảnh yên lặng. Hắn mới vừa nghĩ tốt cho Bách Lý Dực một chút, vị ca ca này phải trở về cùng tiểu nha đầu kia rồi hả? Thương Lạc nhìn bóng lưng Bách Lý Dực, lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi, "Thùy Nhị ca, ngươi sẽ không học theo tiên đế Hạ Hằng chứ?"
Bách Lý Dực rốt cục dừng bước chân, xoay đầu lại nhìn Thương Lạc, vẻ mặt rất là khó coi, "Thanh Vũ không phải là Lương Quân quận chúa, ta cũng không phải Hạ Hằng đế."
Oạch...... Vừa nhắc tới cái này, mỗi lần vẻ mặt Bách Lý Dực đều rất khó coi a, Thương Lạc tự giác ngậm miệng lại. Bày mưu tính kế trong đầu có ngày đem đứa bé tên Thanh Vũ kia ném đi. Không thể không nói, đã lâu không nghe rõ vũ đạn từ khúc, lỗ tai thật sự rất ngứa a......Sáu năm vội vã, Bách Lý Dực ngồi trong xe ngựa đều là nghĩ tới chuyện của Thương Lạc. Kỳ thực,...người nên lo lắng nhất là nàng đi. Bất kể là công chúa Nam Hạ hay là nữ nhân khác, tất cả đều không phải là người mà Bách Lý Dực muốn. Điều nàng muốn, chỉ là thành quả truyền tới từ biên cương Bắc Hoa kia........